Chương 4: Tích Trữ Toàn Bộ Hầu Phủ

Phó phu nhân chợt giật mình, nhưng vẻ kinh ngạc nhanh chóng biến mất, chỉ để lại sự ung dung và điềm tĩnh trên khuôn mặt thanh tú, bà đáp lại một cách dứt khoát: “Được!"

Chử Trần Âm ở một bên im lặng quan sát, bị kinh ngạc trước hành động kiên quyết và bình tĩnh trước mặt mình của người Phó gia.

Quả nhiên, danh gia vọng tộc thật sự khác biệt, bọn họ làm việc không chút cẩu thả, là một nhóm đồng đội không tồi.

Đêm khuya, sân trong sáng rực ánh nến.

Trong mắt người ngoài người ngoài, Phó gia vẫn đang đắm chìm trong niềm vui của đại hôn, nhưng thật ra bên trong đã sớm bắt đầu thu dọn đồ đạc khí thế ngập trời.

Đương nhiên, đêm động phòng hoa chúc của Chử Trần Âm và Phó Yến Đình không thể tiếp tục được nữa.

Nàng đi theo Phó Yến Đình kiểm kê lại hết đồ đạc trong nhà.

Trong nhà kho cực kì rộng lớn, bao gồm cả của hồi môn của Phó phu nhân, tổng cộng có 5 vạn lượng vàng và 5 vạn lượng bạc. Thật ra đây còn chưa bao gồm các loại lụa là, gấm vóc, đồ trang sức bằng vàng bạc, bảo vật quý hiếm, thư pháp và đồ cổ hội họa trong nhà.

Chử Trần Âm nhìn đồ vật trong nhà kho kinh hãi không thôi, ánh sáng lập loè tuef những thỏi vàng lắc lư khiến nàng chói mắt, nếu không có Phó Yến Đình ở đây, nàng đã vội vàng nhét hết vào trong ngực.

Là vàng đấy! Những 5 vạn lượng vàng!

Tương đương với 5.000 cân ở hiện đại, theo giá hiện nay là hơn 400 mỗi gram vậy thì đây phải bao nhiêu tiền chứ!

Chử Trần Âm tưởng như đã nhìn thấy chiếc Rolls-Royce đời mới của mình.

Quả nhiên, từ xưa tới nay, tiền tài khó lụi.

Khi Chử Trần Âm đang đếm những đồng xu nhỏ.

Phó Yến Đình ở một bên u sầu nói: “Nhiều tài vật như vậy, cho dù có đơn giản gọn nhẹ hơn thì cũng không mang theo được bao nhiêu, nhưng để lại đây sẽ thì quá hời cho cẩu hoàng đế kia.”

“Đúng vậy.” Chử Trần Âm gật đầu đồng ý, Những bảo vật này cho dù có thiên tai đi chăng nữa cũng không cho phép bọn chúng lấy đi một xu. Nàng nhìn chung quanh, thấy trong toàn bộ nhà kho chỉ còn lại mình và Phó Yến Đình, trong lòng nàng nảy sinh một ý tưởng táo bạo.

Thay vì giúp những cổ nhân này lén lút chuyển đồ đi, tốt hơn hết nên tìm cho mình một trợ thủ vừa ý, để sau này khi lấy đồ ra có thêm một người che chở.

Nàng bước vào trong, quay người lại nghiêm túc nói với Phó Yến Đình: “Phó tướng quân, ta có cách có thể đem toàn bộ số tài vật này đi, nhưng không biết càng có tin ta không.”

Phó Yến Đình hơi cụp mắt nhìn nàng, nhếch môi cười nói: “Ta và nàng là phu thê ta đương nhiên tin nàng, nhưng nhiều đồ thế này nàng chuẩn bị làm sao để mang hết chúng đi?”

Nhiều vàng bạc như vậy, kể cả có phái người vận chuyển bằng xe ngựa suốt đêm thì cũng phải tốn một ngày một đêm. Chưa kể trên đường đi còn phải trốn khỏi tai mắt của hoàng đế và các gian thần đang rình rập.

Trong suy nghĩ của Phó Yến Đình đây là chuyện không thể hoàn thành.

Chử Trần Âm chậm rãi đi tới trước mặt hắn, đưa tay ra: “Đi theo ta."

Phó Yến Đình nhìn nàng đưa tay, hơi do dự.

Chử Trần Âm tiến lên nắm lấy cổ tay của hắn, dùng sức kéo hắn về phía trước, sau đó hai người cùng nhau tiến vào không gian bằng ý niệm.

Vì để Phó Yến Đình thích nghi trước, Chử Trần Âm đi trước và đưa hắn lên tới không gian của tầng 3.

Ở đây trống rỗng, không có bất kì thứ gì cả.

Phó Yến Đình đứng vững chân, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, cực kì kinh ngạc hỏi: “Đây là nơi nào?"

Chử Trần Âm nghĩ một vòng, dùng ngôn ngữ đơn giản nhất dễ hiểu nhất giải thích cho Phó Yến Đình cái gì là xuyên việt, cái gì là không gian.

Nếu đổi lại là một nam tử bình thường khác, lúc này đã sớm ngã xuống đất kêu la thảm thiết có quỷ rồi.

Hoặc cũng có thể ôm đầu choáng váng chỉ nghĩ đây là một giấc mơ thôi.

Tuy nhiên, Phó Yến Đình khác với người thường, hắn trầm mặc không nói tiếng nào đi dạo một vòng trong không gian, sau đó dừng lại trước mặt Chử Trần Âm, tinh thần phấn chấn nhướng mày cười vui vẻ,

"Tốt, thật tốt! Có nơi này rồi đừng nói chỉ có nhà kho nhà chúng ta, thậm chí toàn bộ nhà kho của cả kinh thành này cũng có thể mang đi!”

Chử Trần Âm có chút choáng váng, nàng ngại ngùng nhìn khuôn mặt tràn ngập ý cười của Phó Yến Đình, thật sự muốn thả like cho hắn, chàng đỉnh, chàng là tuyệt nhất rồi, không chỉ đầu óc linh hoạt, mà khẩu vị cũng không nhỏ!

Phó Yến Đình tươi cười nhìn về phía nàng: “Chỉ là, những thứ này làm sao để chuyển hết vào đây được.”

“Phó đại tướng quân, chàng đừng gấp, để ta thử xem.” Chử Trần Âm nói xong liền nhắm mắt lại, mở ra không gian tới nhà kho.

Trong phòng toàn bộ đều là những rương vàng rương bạc.

Nàng ngập ngừng đặt tay lên chiếc rương đầy vàng và thầm nghĩ trong đầu rằng hãy dịch chuyển toàn bộ chiếc rương vàng vào không gian.

Sau đó trong nháy mắt chiếc rương biến mất và xuất hiện trong không gian tầng 3.

Phương pháp làm đúng như nàng nghĩ, nàng không trì hoãn thêm nữa mà lập tức tiếp tục di chuyển.

Chẳng bao lâu, nàng chuyển mọi thứ ở nhà kho vào bên trong không gian trên tầng ba.

Tầng ba cao bốn mét, mặc dù chỉ có 300 mét vuông, nhưng mỗi lần di chuyển đồ vật vào, đều sẽ mở rộng ra trong nháy mắt, tất cả các rương xếp chồng lên nhau từ dưới lên trên chỉ chiếm chưa đến một phần năm của không gian nơi này.

Phó Yến Đình đứng sang một bên, quan sát toàn bộ thao tác của Chử Trần Âm, con ngươi nheo lại, đầy kinh ngạc.

Tuy nhiên, mạch não của hắn thật sự không giống với những người khác, hắn chỉ sửng sốt trong giây lát, sau đó nắm lấy tay Chử Trần Âm, cười nói: “Những thứ này còn chưa đủ, ở mỗi viện tử ở Phó gia còn đặt rất nhiều đồ gốm và thư hoạ nữa.”

Chử Trần Âm ngăn cản hắn: “Những thứ đó mang đi cũng không có tác dụng gì!"

Chử Trần Âm có chút sửng sốt, nàng xấu hổ nhìn Phó Yến Đình đang cười, thật muốn giơ ngón tay cái lên khen ngợi hắn, ngươi thật tuyệt vời, thật tuyệt vời, Anh ấy không chỉ có đầu óc sáng suốt mà còn có lòng ăn uống tuyệt vời!

Phó Yến Đình nhếch mép cười xấu xa: “Cẩu hoàng đế không phải thèm muốn tiền tài nhà chúng ta sao sao? Ta sẽ không để lại cho ông ta một xu!"

Chử Trần Âm vừa nghe cũng cảm thấy có lý, muốn làm được việc lớn nhất định phải tàn nhẫn, nàng đi theo Phó Yến Đình về hậu viện Phó gia.

Bọn họ mở những gian phòng trong Phó gia mà không có người ở trước, khi gặp đồ quý giá sẽ chuyển đi.

Cuối cùng, ngay cả một lọ thuốc hít cũ cũng bị mang đi.

Sau đó đến viện tử của Phó phu nhân, viện tử của các vị thiếu gia, tiểu thư Phó gia, rồi cuối cùng đến tân phòng của bọn họ.

Chỉ cần là những nơi họ đi qua, bất kể là y phục hay chăn đệm, có thể mang đi thì sẽ mang đi tất cả.

Chử Trần Âm lau mồ hôi trên trán, cũng may có Phó Yến Đình dẫn đường, nếu không nàng chưa chắc đã có thể chuyển hết vàng bạc, trang sức, đồ cổ, thư pháp và tranh vẽ vào bên trong trong thời gian ngắn như vậy.

Sau khi đặt tất cả các đồ vào bên trong xong, không gian trên tầng ba dường như càng ngày càng lớn, nhìn qua vẫn còn lại bốn phần năm, giống như chưa hề đặt thêm bất kì thứ gì vào đó vậy.

Chử Trần Âm cau mày nhìn bốn phía, cố gắng suy nghĩ, nếu thật sự có thiên tai, thì chỉ tích trữ chỗ vàng bạc châu báu này chắc chắn là không đủ.

Hỏa hoạn, hạn hán, động đất.

Đến lúc đó thứ sẽ thiếu là thức ăn, đúng vậy, rất rất nhiều thức ăn.

Nàng hơi ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, chỉ thấy cánh cửa dẫn lên không gian tầng bốn đột nhiên vang lên, một giọng nữ máy móc chậm rãi truyền đến: “Nâng cấp hoàn thành.”

Chử Trần Âm vội vàng đi về phía cửa, chỉ thấy cánh cửa vốn dĩ đóng chặt đột nhiên mở ra.

Nàng dè dặt cẩn thận mở cửa rồi chậm rãi bước vào trong.

Diện tích ở đây cũng tương đương với tầng dưới, khoảng 300 mét vuông, nhưng bên trong có điều hòa, giống như đang ở trong một kho lạnh khổng lồ.