Chương 3: Không Gian Có Thể Nâng Cấp Vô Hạn

Chử Trần Âm vội vàng dụi mắt, nhéo nhéo mặt, phát hiện cửa vẫn còn ở đó.

Có vẻ như đây không phải là mơ mà là sự thật!

Chử Trần Âm nhanh chóng từ những sự kinh ngạc kia hồi thần lại, phụ mẫu nàng qua đời khi nàng còn nhỏ, nàng xuất thân từ trại trẻ mồ côi ra ngoài làm lính đánh thuê, cả một đường, dựa vào kỹ năng mạnh mẽ và y thuật xuất sắc hơn 20 tuổi đã có thể kiếm đủ tiền nghỉ hưu, nàng đã đem số tiền nghỉ hưu đó xây dựng tòa nhà ba tầng này ở một thị trấn nhỏ và mở một siêu thị, tuy còn trẻ nhưng nàng đã từng chứng kiến đủ loại sóng to gió lớn nên chắc chắn sẽ không bị những thứ này làm cho kinh hãi.

Nàng dùng ý niệm ra khỏi không gian, một lần nữa quay trở lại Phó gia.

Lúc này, Phó Yến Đình đã trở lại.

Cùng đi với hắn còn có phu nhân Phó gia Cù Yến và tam tiểu thư Phó gia Phó Giang Hoằng.

Phó phu nhân và Phó hầu gia lấy nhau được chục năm, tình cảm vẫn luôn thắm thiết, tổng cộng sinh được hai nhi tử và một nữ nhi.

Đích tử Phó Yến Đình, nhi tử thứ Phó Hưng Thành, quý nữ Phó Giang Hoằng. Ba đứa trẻ này tuổi tác sấp sỉ nhau, từ nhỏ đã theo hầu gia ra chinh chiến xa trường vào sinh ra tử, luyện ra một thân kỹ năng đầy mình, không mềm mại yếu đuối như các công tử thế gia khác.

Tam tiểu thư Phó gia Phó Giang Hoằng, mặc trang phục cưỡi ngựa màu xanh đậm, mái tóc dài được buộc cao thành đuôi ngựa ở trên đỉnh đầu như một nam tử hán, nàng ấy hiên ngang bước về phía Chử Trần Âm và hỏi: “Đại tẩu, lúc đó tẩu nghe rõ đúng không? Là hoàng đế sắp xếp mật thư, là ông ta muốn tiêu diệt toàn bộ Phó Gia?”

Chử Trần Âm kiên định gật đầu, lịch sử ghi chép sẽ không bao giờ sai.

Phó Giang Hoằng quay đầu nhìn về phía Phó phu nhân: “Nương, con nên làm sao bây giờ? Nếu lời đại tẩu nói là sự thật, vậy thì thiên tai sắp ập đến Phó gia chúng ta rồi.”

Phó phu nhân Cù Yến suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu thật sự là như vậy thì mọi chuyện đều đã rõ rồi. Tại sao hoàng đế lại gấp gáp triệu hồi đại ca và nhị ca của ngươi đang ở biên quan xa xôi trở lại? Tại sao lại ra lệnh cho bọn họ trở về thành không mang theo bất kì một binh lính nào, tại sao lại một mực muốn ban hôn cho đại ca con vào lúc này. Xem ra hoàng đế muốn bắt ba ba trong lọ!

Phó Giang Hoằng cau mày, nghiêm nghị nói: “Cẩu Hoàng đối xử với chúng ta như vậy, chi bằng làm phản còn hơn!”

Phó Yến Đình khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phương xa, khóe miệng nhếch lên: “Phản gì mà phản, binh lính Phó gia chúng ta bây giờ đều đang ở Mạc Bắc cách xa vạn dặm.”

Chử Trần Âm vội vàng nói: “Chạy đi! Chúng ta hãy rời khỏi đây trước khi hoàng đế ra tay!"

Mười ngày sau, thiên thạch sẽ rơi xuống kinh thành, sau đó từ đây sẽ lan rộng ra hơn 20 châu lân cận, tiến vào thời kỳ hạn hán trăm năm khó gặp, chưa đầy tháng ba, toàn bộ Đại Dung Triều sẽ trải qua một trận động đất cực kì nghiêm trong ngàn năm khó thấy.

Trong toàn bộ Đại Dung Triều, chỉ có đi về phía bắc là an toàn nhất.

Tuy nhiên, Mạc Bắc là một sa mạc toàn là gió cát, muốn mưu sinh thì phải đi xa hơn nữa, phải tìm một nơi thích hợp để sinh tồn.

Nếu như họ có thể rời kinh thành trước khi thiên tai ập đến và sau đó tập hợp với quân đội Phó gia ở Mạc Bắc thì đó sẽ là điều tuyệt vời nhất.

Phó Yến Đình nhìn Chử Trần Âm, đôi mắt đen sáng lên con ngươi hơi đảo, mỉm cười gật đầu: “Nương, con thấy nương tử con nói có lý!"

Nếu là người bình thường, đương nhiên sẽ không tin Chử Trần Âm nói.

Ai lại sẵn sàng từ bỏ phú quý vì một chuyện còn chưa rõ chứ?

Nhưng Phó Yến Đình không phải là người bình thường, Phó phu nhân và Phó Giang Hoằng đều không ngạc nhiên khi hắn có thể nói như vậy. Bọn họ cực kì tin tưởng vào sự phán đoán của vị tướng quân và đi theo hắn đến tiền sảnh.

Lúc này Phó hầu gia cũng trở về, sau khi biết được mật thư của Phó Yến Đình, lập tức phái thân tín đi điều tra, đúng như Chử Trần Âm đã nói, hoàng đế muốn gϊếŧ bọn họ.

Bằng không, chỉ dựa vào lời nói của một tiểu nha đầu mà nói, đường đường là hầu phủ sao có thể nhận định hoàng đế có sát tâm được.

Phó hầu gia là người cực kỳ bình tĩnh, sau khi suy nghĩ sâu sa, ông lập tức gọi mọi người trong nhà tới để bàn bạc chuyện này.

“Sứ thần của Phàn quốc là giả, thông đồng phản quốc đều là cái cớ. Lần này dù chúng ta có làm gì đi chăng nữa, hoàng đế chỉ có một ý nghĩ, đó là gϊếŧ chết tất cả Phó gia ta.”

Phó Hưng Thành tính tình nóng nảy, đem trường kiếm trong tay đặt lên trên bàn đập một cái thật mạnh nói: “Bây giờ ta vào cung gϊếŧ chết tên Cẩu Hoàng đó!”

Phó Giang Hoằng bước lên ghế, trong tay cầm thương, hất nhẹ chùm tóc đuôi ngựa dài trên đầu: “Nhị ca, ta cũng nghĩ như vậy!"

Phó hầu gia nhíu mày, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, ngồi trong đại sảnh sau khi trần tư một lúc rồi mới đưa ra quyết định khó khăn nhất: “Lão nhị, bây giờ hãy phái người đến khống chế toàn bộ hầu phủ. Đừng để bất cứ ai rời đi."

“Vâng, thưa phụ thân.” Phó Hưng Thành lập tức thu kiếm đáp lại.

"Lão đại, ngươi nghĩ biện pháp đem tất cả tiền tài trong nhà có thể đem theo bao nhiêu liền đem theo bấy nhiêu, gọn nhẹ đơn giản, chúng ta mang đi!" Phó hầu gia quay đầu ra lệnh cho Phó Yến Đình.

Phó Yến Đình khoanh cánh tay của hắn, nghiêm túc đáp: “Vâng, phụ thân."

Phó hầu gia quay lại, dặn dò thêm Phó phu nhân và tam tiểu thư Phó Giang Hoằng vài lần: “Nàng và lão tam phái vài tâm phúc chỉnh đốn lại các loại nữ trang trâu báu trong nhà, mặt khác sẽ để lại một tâm phúc, sau khi chúng ta rời đi sẽ lập tức đuổi hết người hầu trong nhà!”

Phó phu nhân ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn ông ấy "Hầu gia, ý của chàng là?"

Phó hầu gia chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía triều đường xa xa mà ông đã trung thành gần nửa đời người: “Sứ giả Phàn quốc hôm nay đã tiến cung, thời gian nhiều nhất mà chúng ta có chỉ có một đêm thôi. Vậy nên chúng ta phải rời kinh thành trước bình minh!”