Chương 8: Hoàng Đế Sắp Bị Tức Chết Rồi

“Cái bình của trẫm đâu?! Cái bình của trẫm đâu?!”

Ông ta nhấc quần lên, giậm chân.

Phải biết là nếu ông ta không có cái bình đính đầy đá quý đấy thì sẽ không đi tiểu được.

Hoàng Đế gấp gáp cứ quay vòng vòng, bàng quang như muốn nổ tung.

Lúc này có một người thái giám không sợ chết nói với ông ta phòng thuốc và phòng ăn ở trong cung đều đã bị trống rỗng hết rồi.

Hoàng Đế bất ngờ sửng sốt, cho rằng bản thân mình đã nghe nhầm rồi: “Cái gì? Phòng ăn và phòng kho thái y viện đều trống rỗng rồi sao?”

Tiểu thái giám gật đầu: “Tuân lệnh điện hạ.”

Hoàng Đế nhịn đi tiểu cho nên sắc mặt đỏ bừng bừng như màu gan lợn, toàn thân bắt đầu run rẩy: “Hoàng cung của trẫm trước nay đều được cảnh gác nghiêm ngặt, rốt cuộc là người nào đã trộm đi đồ vật trong cung của Trẫm?!”

Tiểu thái giám run rẩy đáp: “Nô tài không biết, những sĩ binh trực canh gác đêm qua đều đã bị ngất lịm đi, chờ đến lúc họ tỉnh lại thì mọi thứ đã trống rỗng hết rồi.”

“Làm gì có lẽ đó! Phế vật! Đều là phế vật!” Hoàng Đế vỗ ngực, suýt chút nữa không thể thở được.

Tiểu thái giám cũng nhanh chóng đứng dậy tiến về phía trước giúp ông ta vuốt lưng: “Hoàng Thượng xin người đừng tức giận.”

Hoàng Đế cau mày lại xuất hiện ra những nếp nhăn, xoa vào l*иg ngực đang đau nhói của mình, vô cùng tức giận mà nói: “Có bọn cướp này, thật là to gan, bọn họ dám sỉ nhục trẫm! Sỉ nhục trẫm!”

Nói rồi, hộ một cái thật mạnh ra.

Tên tiểu thái giám ở phía bên cạnh cũng không dám mở lời để khuyên nữa.

“Người đâu! Đi điều tra cho trẫm! Nhất định phải tìm ra được bọn cướp đấy cho trẫm! Trẫm nhất định băm chúng ra thành từng mảnh!” Hoàng Đế càng nghĩ càng tức, cả người run rẩy, đập thật mạnh vào cái bàn.

Không đập thì không sao, đập một cái thì cái bàng quang đã không nhịn được nữa, dòng nướ© ŧıểυ cũng cứ thế chảy xuống theo tiếng đập bàn, tí tách tí tách mà chảy ra bên ngoài.

Những thị vệ gác ở bên ngoài ai nấy đều cũng nhìn về phía ông ta.

Trong cả cái điện lập tức yên tĩnh.

Tiểu thái giám không sợ chết, vừa bịt mũi lại vừa nói: “Hoàng Thượng, người có ngửi thấy một mùi gì rất kỳ lạ không?”

Vốn dĩ Hoàng Đế như đã hoá đá nhưng lúc đó lại vô cùng tức giận quay sang liếc nhìn tiểu thái giám: “Đi điều tra cho trẫm! Trong vòng ba ngày nhất định phải tìm ra được bọn cướp đấy cho trẫm! Nhanh lên!”

Ông ta vừa nói cái là tất cả những thị vệ ở trong hoàng cung ai nấy đều không dám nhìn ông ta nữa, liền lớn tiếng mà lần lượt đáp lại sau đó thì lui xuống.

Lúc này Hoàng Đế cũng không kịp để thay y phục, liền nghe thấy được tin tức mà Vạn Thừa Tướng truyền đến: “Cái gì cơ? Người của Phó phủ đều chạy hết rồi sao?!”

Cái người thị vệ truyền tin tức đến gật đầu: “Đúng vậy, thưa điện hạ, không chỉ đều đã chạy trốn hết rồi mà trên dưới của cả cái phủ cũng đều đã trống rỗng cả rồi, ngay đến cả....”

Sắc mặt Hoàng Đế tái nhợt lại, buông những lời mắng mỏ: “Ngay đến cả cái gì?!”

Thị vệ liền quỳ xuống đáp: “Ngay đến cả một bộ chăn ga gối đệm cũng không để lại.”

Vốn dĩ Hoàng Đế cũng đang bị chọc tức đến mức toàn thân run lên rồi, sau khi nghe được những lời này, cũng không quan tâm đến cái quần đang bị ướt mà liền đứng dậy, dùng hết sức để hét lên: “Mau đuổi theo cho trẫm!”

Các thị vệ liền bị dọa cho giật mình liền đáp: “Tuân lệnh thưa điện hạ.”

“Chạy rồi sao! Không ngờ là bọn họ dám bỏ trốn! Gan to thật đấy!” Hoàng Đế vẫn run rẩy, miệng thì lẩm bẩm vài ba câu, trực tiếp ngồi trên ngai vàng.

Đây là cái mà người ta thường gọi là trộm gà không được mà còn mất một nắm gạo, đại khái nó sẽ là như thế này.

Vạn Thừa Tướng, Hoàng Đế, Chử Thượng Thư và những người khác, vốn dĩ định hợp sức lại để mưu kế lục soát Phó gia để chiếm đoạt tài sản, nhưng kết quả thì lại là ngày đến cả một cái đĩa đồng của Phó Gia cũng không lấy được, mà hậu viện của nhà mình lại còn bị mất cắp.

Nhất thời cả cái Thành Đô đều rối bời.

Trên khắp các con đường, trên phố đều toàn là quan binh, khắp nơi đều đang tìm kiếm bọn cướp, cuối cùng khi đi truy tìm người của Phó Gia, chỉ còn có khoảng trên dưới nghìn người.

Các sĩ binh phân ra thành ba đường để đi đuổi theo Phó Gia.

Người của Phó Gia của đường đi đều cố gắng tăng tốc ngựa, đi về phía của huyện Trạm Dương cách đó hơn 10 km.

Phó Hầu Gia vốn dĩ định đi hướng về phía bắc đến huyện Thương Sơn, nhưng Chử Trần Âm và Phó Yến Đình đã đề nghị đi về phía huyện Trạm Dương.

Huyện Trạm Dương được mệnh danh là vùng đất có cả cá và lúa gạo, là một trong những nơi phồn vinh giàu có bậc nhất của thời Đại Dung Triều.

Mười ngày sau, Đô Thành sẽ có lửa từ trên trời rơi xuống, sẽ ảnh hưởng quanh Đô Thành và hơn 10 cái huyện, đến lúc đó đó lửa sẽ bao trùm khắp nơi, người người sẽ chạy toán loạn tứ phía.

Huyện Trạm Dương cách nơi xảy ra hoả hoạn ít nhất cũng khoảng hơn 200 km, bọn họ ở đây không chỉ tránh được hoả hoạn mà còn có thể ở đây tích trữ được thêm nhiều lương thực.

Đây là cái nơi mà trước mắt là gần nhất và là nơi thích hợp để dừng chân.

Chử Trần Âm và Phó Yến Đình ngồi lên phía trước của xe ngựa để đánh xe, để cho người đánh xe Lão Lý đi nghỉ ngơi.

Còn ngựa chạy ròng rã suốt một ngày một đêm, thở dốc, tỏ rõ sự mệt mỏi.

Chử Trần Âm ngẩng đầu lên nhìn về phía xa xăm, phía sau của những cánh rừng cây rậm rạp là bầu trời trong xanh vô tận.

Quả nhiên vẫn là không khí ở thời cổ đại tốt, không có chút khói bụi nào.

Nàng ở trong lòng tấm tắc khen ngợi, còn người thì hướng về phía Phó Yến Đình hỏi: “Tướng quân, còn bao lâu nữa thì chúng ta có thể đến huyện Trạm Dương?”

Trong tay của Phó Yến Đình cầm chặt dây cương, mắt nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt sâu thẳm: “Sắp rồi, trước khi trời tối chắc là sẽ có thể đến trược cổng huyện.”

Chử Trần Âm thở phào nhẹ nhõm, đã phải ngột ngạt ngồi ở trên xe ngựa đã lâu như vậy, nếu mà vẫn chưa tới nơi, thì e là nàng sẽ nôn ra mất.

Nghĩ đến đây, Chử Trần Âm đột nhiên cảm thấy khát nước, nhanh chóng nhân lúc người của Phó Gia đều ở trong xe ngựa, lút lút đi vào không gian, từ tầng 1 của siêu thị trong không gian lấy ra 2 lớn nước ngọt coca

Nàng đưa một lon cho Phó Yến Đình: “Tướng quân, uống đi.”

Phó Yến Đình quay sang nhìn thấy lon nước màu xanh, nghi ngờ hỏi: “Đây là cái gì?”

Chử Trần Âm cười và mở ra, đưa lon nước ngọt coca đang sủi bọt cho Phó Yến Đình: “Đây là đồ uống vui vẻ ở chỗ của ta, chàng thử xem, có thể giải khát.”

Phó Yến Đình cau mày, có chút nghi ngờ nhưng vẫn cầm lấy lon nước ngọt từ tay nàng, từ tốn mà uống một ngụm.

Khi mà uống được một ngụm này, Phó Yến Đình rơi vào trầm mặc.

Người bình thường khi lần đầu uống thử coca thường sẽ có chút không thích ứng được, Chử Trần Âm nhìn thấy bộ dạng của hắn, nhịn cười không thành tiếng: “Sao vậy? Không ngon à?”

Phó Yến Đình nắm chặt dây cương trong tay, vẫn nhìn thẳng về phía trước, trả lời lại: “Ngọt ngọt, giống như nước đường vậy, nhưng chỉ có điều là...”

“Chỉ có điều gì ?” Chử Trần Âm cầm lấy lon nước ngọt trong tay mình mở nắp ra, uống một ngụm.

Phó Yến Đình dùng giọng điệu nghiêm túc hơn ngày bình thường, chậm rãi nói: “Chỉ có điều là khi uống vào trong miệng, đầu có chút kí©h thí©ɧ hơi tê tê....”

Chử Trần Âm đang cười thầm trong lòng, quả nhiên người cổ đại không quen với thức uống này.

Tuy nhiên, vào lúc này Phó Yến Đình đột nhiên nhắc đến coca, uống từng ngụm ực ực rồi đã uống hết lớn nước.

Sau khi uống xong, cũng không quên cầm cái vỏ lon nước ngọt, đứng ném về phía thật xa, lúc ngồi xuống, nhướng mày: “Kí©h thí©ɧ tê tê, mùi vị cũng không tồi, ngon hơn nước.”

Sau khi nói xong cũng không quên nhìn về phía của Chử Trần Âm hỏi: “Có còn nữa không?”

Chử Trần Âm nhìn thấy động tác của hắn ta làm, có chút ngơ người, cái năng lực tiếp nhận của người này không giống người thường mà lại rất mạnh.

Phải là cực kì cực kì mạnh.

Nàng nghiêng sang nhìn về phía hắn, âm thầm bóp chặt lớn nước ngọt coca đang cầm trong tay, sau đó uống thật nhanh: “Hết rồi!”

Nàng không muốn có ai tranh giành với mình.

Phó Yến Đình nhìn về phía trước, bật cười: “Tiểu nương tử hãy bảo vệ đồ ăn của nàng cho chắc chắn vào! Ta không khát nữa đâu!”

Nói xong liền tiếp tục đánh xe ngựa.

Xe ngựa cứ tiếp tục tiến về phía trước, ánh mắt của Phó Yến Đình càng trở nên nghiêm túc hơn.