Chương 9: Nâng Cấp Vũ Khí Thành Công

“Hạ!“ Hắn nắm chắc dây cương đập vào lưng của con ngựa, để cho ngựa tăng tốc.

Xe ngựa lắc lư dữ dội, người của Chử Trần Âm cũng lắc lư theo, cả người nàng đều bị đổ lên người của Phó Yến Đình, nàng liền nắm lấy cánh tay của hắn, quay người lại phía sau nhìn: “Có binh lính đuổi theo?!”

Phó Yến Đình nhíu mày, gật đầu: “Ừ”

Hoàng Đế chó tác phong làm tính ra cũng khá nhanh nhẹn, mới có một ngày một đêm mà đã phái người đuổi đến đây.

Chử Trần Âm lập tức thu hồi lại bộ dạng đùa giỡn lúc nãy, lại một lần nữa quay đầu lại nhìn thêm lần nữa: “Bọn họ có khoảng bao nhiêu người?”

Phó Yến Đình đáp: “Thông qua tiếng chân ngựa thì chắc là có khoảng hơn trăm người.”

“Vẫn ổn, cũng không phải quá nhiều người.” Chử Trần Âm trầm tư suy nghĩ.

Đoàn người của họ thân thủ ai nấy cũng đều tốt nhưng mà có điều phía mình ít người phía địch lại đông, nếu mà cố đánh với khoảng trăm người này thì e là ít nhiều gì cũng bị thương.

Tình huống khẩn cấp, Chử Trần Âm lại một lần nữa quay lại không gian, nàng ở trên tầng hai trong căn phòng của mình lục tìm đồ vật, muốn tìm vũ khí có thể dùng.

Tuy nhiên, bây giờ quản lý khá nghiêm, nàng không lấy được đồ vật có thể dùng.

Đúng lúc mà nàng đang muộn phiền, trên lầu bốn đột nhiên phát ra một âm thanh: “Không gian lầu 5 nâng cấp thành công.”

Trong giây phút đó, Chử Trần Âm cảm thấy đã có hy vọng,, liền nhanh chóng chạy đến trước cửa của lầu 5, mở cánh cửa ra, đi vào trong không gian.

Chử Trần Âm định thần lại tiến vào trong xem, mọi thứ ở bên trong đó đều khiến nàng cảm thấy bất ngờ.

Bên trong của cái kho màu xanh lạnh được treo trong đó đủ các loại súng như, súng lục, súng bắn tỉa, súng tiểu liên, súng trường tấn công... Có khoảng hơn 10 loại súng, mỗi một loại súng ít nhất cũng có khoảng 10 kiểu mẫu mã khác nhau, ngoài ra còn có đủ các loại lựu đạn như lựu đạn cầm tay, bom khói, bom nổ v...v, Chử Trần Âm nhìn mà muốn hoa cả mắt.

Tên nhóc nhà ngươi! Đây chẳng phải là kho vũ khí sao! Đây có phải là đang chứng tỏ sau này khi mà nâng cấp lên thì vẫn còn nhiều không gian vũ khí lợi hại hơn nữa!

Chử Trần Âm vui mừng khôn xiết, nhanh chóng tiến vào kho súng, tùy ý chọn một khẩu súng tự động có mã hiệu là HK416, cầm nó lên mở ra xem thử, bên trong đó có khoảng 30 viên đạn.

Nàng cứ vậy mà cúi người xuống cầm lên vài hộp đạn và ống giảm âm thanh, rồi bắt đầu trở về xe ngựa.

Lúc này xe ngựa càng chạy càng nhanh, một đoàn binh cưỡi ngựa đuổi theo kịp xe ngựa hậu phương của bọn họ, muốn mau chóng đuổi kịp bọn họ.

“Nhìn xem, phía trước là người của Phó Gia, đuổi theo mau!” Tên binh cầm đầu hét lớn lên.

Chử Trần Âm động tác thuần thục lắp thiết bị giảm thanh lên súng HK416, nhắm thẳng vào đầu của tên binh cầm đầu.

Xe ngựa không ngừng mà lắc lư, đối với người cầm súng mà nói đây là một thử thách vô cùng lớn, nàng lạnh lùng nói với người đang đánh xe ngựa là Phó Yến Đình: “Tướng quân, để cho xe ngựa ổn định chút đi!”

Phó Yến Đình nhìn thấy trên tay nàng đang đỡ một món đồ gì đó, trong mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc, đồng thời cũng bị cái vẻ đẹp anh tuấn của người nữ tử ở trước mặt mình làm cho kinh ngạc, hắn thu hồi lại cái phòng thái ngang ngược thường ngày lại, dùng kĩ thuật của mình để làm ổn định xe ngựa.

Cái kỹ năng đánh xe ngựa của hắn cực kì tốt.

Chử Trần Âm ngồi thẳng lưng lên, động tác rất mượt mà hạ phát súng vào đầu của tên binh đứng đầu của binh.

Tên cầm đầu của đoàn binh đấy ngồi ở trên ngựa, cầm cái rồi đánh vào lưng ngựa đắc ý cười: “Các huynh đệ, màu đuổi theo! Vạn Thừa Tướng đã nói rồi, không để bất cứ tên nào sống sót!”

Vừa nói vừa chỉ tay vào xe ngựa: “Có nhìn thấy cái xe ngựa kia không, bên trong đó có cả tiểu nương tử, tướng mạo khá xinh đẹp, chờ lúc nữa để cho chúng ta chơi đùa!”

“Ha ha! Các huynh đệ! Nhanh lên~~”

Hắn còn chưa nói xong, có một viên đạn đã xuyên vào lông mày của hắn ta, xuyên qua cả phía sau đầu.

Máu văng tung toé, người đó mở to mắt, chưa kịp thu lại nụ cười thì đã ngã xuống khỏi lưng ngựa.

Đám binh ở phía sau cũng ngơ ngác, cũng không kịp khống chế ngựa, từng người từng người ngã chồng chất lên nhau.

Hơn trăm binh đuổi đến chỉ trong phút chốc đã chỉ còn lại đoàn người ít ỏi.

“Chơi đùa?! Cho ngươi chết!

Chử Trần Âm nhếch mép cười, trong nội tâm hừ một tiếng, cầm chắc lấy súng, hướng về phía người đang đánh xe ngựa Phó Yến Đình tiếp tục dặn dò: “Tướng quân, đánh xe sang bên trái một chút.”

Phó Yến Đình nghe thấy vậy, lập tức siết chặt dây cương bên trái, để cho xe ngựa dịch sang phía bên trái.

Chử Trần Âm cũng nhân cái cơ hội này, thêm một lần nữa bóp cò phản kích.

Lần này nàng không bắn vào đầu nữa, nàng bắn về phía sau, bắn liên tiếp hơn 30 viên đạn, bùm bùm bùm, đám binh ở phía sau cũng cứ thế mà ngã xuống khỏi ngựa.

Hơn trăm người binh đuổi đến bây giờ đã gục mất hơn một nửa.

Chử Trần Âm vui mừng, lặp lại toàn bộ những động tác quen thuộc lên đạn, tiếp tục bắn.

Những viên đạn lần lượt bay tới trúng vào đầu, l*иg ngực, cánh tay, bắp tay, của đám người đó, máu văng tung toé, chỉ trong phút chốc máu đã khắp mặt đất.

Những người ngồi trên ngựa cũng lần lượt bị ngã xuống, ngựa cũng bị dọa cho sợ hãi, cũng đều khụy xuống đất.

Những dòng máu đỏ tươi chảy xuống đất, không khí cũng toàn mùi vị tanh của máu tươi.

Chử Trần Âm lúc này mới thu tay lại, đặt súng xuống: “Được rồi, đại tướng quân, đi mau thôi!”

Phó Yến Đình tăng tốc xe ngựa.

Đợi đến lúc người nhà Phó Gia phát hiện ra được, thì xe ngựa cũng sớm đã bỏ mặc lại đám người đó ở phía sau.

Chử Trần Âm cũng nhanh chóng thu hồi lại khẩu súng HK416 về không gian

Cả đường đi xe ngựa đều rung lắc dữ dội, chờ đến nơi an toàn, Phó Yến Đình mới cho xe ngựa chạy chậm lại, rồi quay sang hỏi nàng: “Vừa nãy nàng đã dùng loại vũ khí gì vậy?”

Chử Trần Âm lúc đó cũng không biết làm sao có thể giải thích với hắn, chỉ nói sơ qua một chút: “Chỉ là súng, dùng thuốc nổ rồi biến thành vũ khí... Là dùng thuốc nổ, chàng có hiểu không.”

Phó Yến Đình lắc đầu, chỉ nói hai chữ: “Dạy ta.”