Chương 14.3: Giao dịch

Cô đang làm gì vậy?

Cứ tiếp tục như vậy thì kể cả 100 năm sau cũng không gom đủ hai tỷ.

Đêm khuya vắng vẻ, cô không thể không mở máy tính, hỏi một câu lần đầu của con gái đáng bao nhiêu tiền, nhưng câu trả lời nhận được là đắt nhất cũng chỉ có hai vạn, hai vạn và hai tỷ, khoảng cách xa vời này khiến một trái tim dần trở nên khô héo...

.....

Tòa nhà Đế Thượng.

Thư ký Diêu đang ngồi ở quầy lễ tân lén lút nấu cháo điện thoại với bạn trai, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy một cô gái xông vào trong, tuổi rất trẻ, mặc áo thun rộng thùng thình và quần jeans cũ kích, gương mặt vốn rất xinh đẹp nhưng tiếc là tái đến dọa người, ngoại trừ mái tóc dài mềm mượt như thần tiên tỷ tỷ thì nhìn cô gái chẳng khác nào một chiếc lá bị gió thổi khô.

"Tiểu thư, bây giờ cô không thể vào trong, xin hỏi cô đã hẹn trước chưa?" Thư ký Diêu công tư phân minh, mặc dù trong lòng tỏ vẻ bất mãn với sự lỗ mãng của Bùi Nhiên nhưng xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, cô ấy không thể không cố gắng mỉm cười.

"Tôi là Bùi Nhiên, tôi muốn gặp An tổng."

"Bùi Nhiên?" Đại não nhanh chóng vận chuyển một vòng, An tổng từng nói nếu có người tự xưng là Bùi Nhiên thì cho qua ngay lập tức.

"À, được rồi, mời cô đi bên này, tôi sẽ liên lạc giúp cô."

"An tổng, Bùi tiểu thư hiện đang đi về phía phòng làm việc của anh."

"Ừ." Một lúc lâu sau, đầu dây bên kia mới truyền đến một giọng nam âm trầm.

Hai tiếng "cốc cốc" vang lên, bên trong truyền đến giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông: "Vào đi."

Bùi Nhiên đẩy cửa ra, chậm rãi đi vào, căn phòng xa hoa rộng rãi và sáng sủa, chậu hoa cũng được đổi sang loại mới, An Thần Vũ ngồi phía sau bàn làm việc, dáng vẻ hệt như bậc quân chủ ngạo thế, hình như còn khẽ cười khẩy một cái, cô cứ tưởng là ảo giác.

Người đàn ông không ngẩng đầu lên, tiếp tục tập trung phê duyệt tờ văn kiện trong tay, mấy lần Bùi Nhiên định mở miệng nói chuyện đều bị thái độ thờ ơ của đối phương làm cho đóng băng.

Cả chồng tài liệu dày cộp truyền đến tiếng ma sát của đầu bút với giấy viết, ánh mắt hung ác nham hiểm lưu chuyển nơi đáy mắt, bộp, đã phê duyệt xong tờ văn kiện cuối cùng, chiếc bút mực khảm kim cương đắt tiền bị An Thần Vũ đập xuống bàn, anh cười như không cười đánh giá Bùi Nhiên vẫn đứng im tại chỗ từ nãy đến giờ.

Chỉ mới nửa tháng ngắn ngủi không gặp mà cả người đã tiều tụy hẳn đi, ai nhìn cũng không khỏi kinh ngạc tán thán. Mái tóc dài che hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ có đôi mắt chết lặng trong tình người ấm lạnh thỉnh thoảng còn chớp một cái.

"Tha cho Phương Tri Mặc đi, được không?"

"Bùi tiểu thư, cô có hai tỷ bù vào không?"

"Không có."

"Nói đùa, vậy cô tới đây làm gì?"

"Tôi có thể cho An tiên sinh... thứ anh muốn nhất." Có một khoảnh khắc nào đó đôi mắt ấy đã trở nên trống rỗng, khiến người ta không khỏi hoài nghi có phải cô đánh rơi linh hồn của mình trên đường rồi không?

Trên gương mặt lạnh lùng lóe lên một tia mừng rỡ. Khóe miệng An Thần Vũ khẽ nhếch lên lộ ra nụ cười hài lòng, anh thong dong châm thuốc: "Thế à? Cuối cùng cô cũng nghĩ thông rồi."

Bùi Nhiên bước từng bước về phía trước, cô không biết làm như vậy có đúng hay không, nhưng anh trai không thể ngồi tù, hai người họ không có một xu dính túi, ngồi tù chính là đi chết!

"Tôi nguyện dùng tính mạng của mình để đảm bảo Phương Tri Mặc nhất định sẽ lấy Tiêu Đằng Tĩnh, đời này kiếp này sẽ không bao giờ rời xa..."

Anh, xin lỗi, em chỉ có thể lấy cái chết để ép anh kết hôn với Tiêu Đằng Tĩnh. Nếu anh thật lòng quan tâm đến em thì hãy biết quý trọng bản thân, anh ưu tú như vậy, chỉ cần đợi được thời cơ thích hợp thì nhất định sẽ dục hỏa trùng sinh*, kết hôn không đáng sợ, ít nhất là em vẫn có thể nhìn thấy anh sống tiếp, nhìn thấy anh thực hiện lý tưởng của mình...