Chương 14.4: Giao dịch

*Dục hỏa trùng sinh ý chỉ việc trải qua khó khăn tiếp tục vực dậy, kiên cường và mạnh mẽ hơn trước.

Có khổ thế nào cũng khổ bằng đi chết, chỉ cần còn sống là còn có hy vọng.

Ngẩn người chừng một giây, ngay cả tàn thuốc cũng quên mất không gạt, sắc mặt của An Thần Vũ còn đen hơn cả ban nãy, anh lạnh giọng nói: "Đây chính là "thứ muốn nhất" mà cô nói sẽ cho tôi sao?

"Chẳng lẽ không phải sao? Anh và Tiêu Đằng Tĩnh khổ tâm lên kế hoạch không phải là vì ngày này ư?" Cô cười thê lương: "Chúng tôi chỉ là loại nhà nghèo chí ngắn, không đấu lại đám con cháu nhà giàu như các anh còn không được sao? Tiêu Đằng Tĩnh mở miệng ra đều là yêu anh trai tôi, nhưng... sao cô ta có thể ép người mình yêu đi chết được chứ? Đây không phải tình yêu, đây là ích kỷ."

"Nói xong rồi à?" An Thần Vũ nặng nề phun ra một vòng khói, ánh mắt âm trầm đến đáng sợ.

Bùi Nhiên nhịn cơn ho khan trong cổ họng, chấp nhận số phận hít làn khói nồng nặc này vào phổi.

"Tôi chỉ còn lại cái mạng này, nếu Phương Tri Mặc không lấy Tiêu Đằng Tĩnh thì tôi sẽ từ tòa nhà này nhảy xuống, tôi nói được làm được." Dù sao thì nếu anh trai chết, cô cũng không muốn sống một mình.

"Chết tiệt."

"..."

"Cô vẫn không biết tôi muốn gì sao?"

"Anh muốn gì?" Cô rất bình tĩnh, dường như bất kể người đàn ông đề ra yêu cầu gì, cô đều có thể chấp nhận, đó là một sự bình tĩnh, tê dại, trống rỗng gần giống với tuyệt vọng.

Người đàn ông cười khẩy, dập tắt tàn thuốc, nhìn cô từ trên cao một lúc lâu, đột nhiên giơ ngón trỏ nâng cằm cô lên, hành động của anh khiến cô không thể không ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp tà nịnh của anh.

"Cô đây cũng đâu phải lần đầu, giả vờ làm gì, cô nói xem tôi muốn gì?"

Cô miễn cưỡng nhếch khóe miệng, không nhìn ra là đang cười hay đang đau: "Thì ra là vậy. Anh muốn tôi."

"Chính xác."

"Tôi và anh trai vừa hay bù đủ hai tỷ. Hai tỷ, là một xấp tiền cao như thế nào nhỉ? Tôi và anh trai lớn đến chừng này còn chưa nhìn thấy bao giờ."

"..."

Cô không hề tức giận, cũng không hề xấu hổ, đôi mắt ảm đạm dường như đã sẵn sàng chấp nhận số phận.

Cô không còn đường lui nữa rồi: "Anh nói đi, anh muốn tôi làm thế nào?"

Đôi mắt xinh đẹp chứa đầy nguy hiểm của chàng trai chợt lóe lên một tia kinh ngạc, thế mà Bùi Nhiên lại đồng ý yêu cầu của anh, tuy vậy nhưng vì sao anh lại không cảm nhận được một chút vui sướиɠ nào, ngược lại còn thấy hơi cô đơn. Trong đôi mắt bi ai của cô chỉ có Phương Tri Mặc, chỉ có hai tỷ tiền mặt, điều này khiến An Thần Vũ nổi giận, nổi giận vì tại sao cô lại dễ dàng khuất phục như vậy, hoàn toàn không giống cô...

Đè nén lửa giận trong lòng, An Thần Vũ để lộ nụ cười lịch thiệp trước sau như một, đẹp đến mức không giống với người thật, xoay người cầm tờ giấy có ghi sẵn địa chỉ lên, nhắm thẳng vào chóp mũi của Bùi Nhiên và nói: "Nếu suy nghĩ kỹ rồi thì đúng bảy giờ tối mai đến địa chỉ này, tôi muốn chúng ta mau chóng hoàn thành cuộc giao dịch này."

Bàn tay nhỏ bé đặt sau lưng run lẩy bẩy, đầu ngón tay run run cầm lấy tờ giấy, hai cánh môi khô khốc của cô gái trắng bệch.

An Thần Vũ rất lịch thiệp mở cửa cho cô, sau đó còn dịu dàng ghé bên tai cô dặn dò: "Phiền cô hãy tự chuẩn bị biện pháp tránh thai mà cô và Phương Tri Mặc thường dùng."

"..."

Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, trên đường đi, thư ký Diêu thân thiết nói chuyện với cô, tự nhiên cho rằng cô là khách quý của An tổng, cô gật đầu máy móc nhưng lại quên mất không mỉm cười.

Hai tỷ, anh, em sắp... kiếm được hai tỷ rồi, anh đừng tuyệt vọng.