Chương 22: Vô Đề

Tứ trưởng lão Chiến Quốc gật đầu: "Không tồi! Ha ha ha, thì ra là đứa nhỏ này! Tốt lắm! Tôi quyết định rồi, người nối nghiệp của tôi chính là đứa nhỏ này! Đợi tôi đi Tiền Giang một lần, tự mình nói chuyện với hắn! Hơn nữa điện chủ Thiên Thần điện, Thiên Thánh đi làm sẽ không thích hợp, tự tôi đi thì hơn!"

Lúc này điện thoại Vạn Thiên Sách vang lên một tiếng, hắn cúi đầu xem xong liền nhanh nói: "Các vị trưởng lão, Sở tuần tra bên Tiễn Giang mới gửi tin. Thất trưởng lão của Chu gia đi Sở tuần tra, uy hϊếp mọi người không cần nhúng ta, đêm nay bọn họ sẽ ra tay với Tiêu Thiên Sách..." Lúc Vạn Thiên Thánh nói ra lời này, biểu tình vô cùng phấn khích.

Chu gia? Trâu bò vậy à? Ngay cả cao tầng của Long Quốc thấy Thiên Thần điện còn kiêng kỵ vô cùng, các người vậy mà muốn diệt người ta? Sao không biết trời cao đất dày vậy? Trâu bò quá đi? Thật đúng là không biết tự lượng sức mình, một đám ngu xuấn...

Tứ trưởng lão Chiến Quốc nghe vậy nở nụ cười lạnh: "Tốt, Chu gia của Tiền Giang? Dám khi dễ cháu ta! Đúng là ăn gan hùm mật gấu mà! Tối nay đi, lão tử tối nay diệt toàn tộc hắn!"

"Chậc, khi nào người ta trở thành cháu ông rồi? Lão Tứ, da mặt ông có thể dày thêm không?" Nhị trưởng lão cạn lời nhìn tử trưởng lão.

Tứ trưởng lão Chiến Quốc hạ hạ cười, không sao cả nói: "Tôi là anh em của Chiến Thiên. Cháu của Chiến Thiên cũng là cháu của tôi!"

Đại trưởng lão thở dài nói: "Vậy chúng ta có cần nói cho Chiến Thiên không? Đây là cháu của hắn mà "

Tam trưởng lão suy nghĩ lắc đầu: "Trước mắt không nên, đứa nhỏ đó mấy năm nay chịu nhiều khổ rồi, nó chắc sẽ đến Tiêu gia Yên Kinh đòi lại công đạo, để hắn tự đến đi..."

Đại trưởng lão gật đầu, sau đó tam trưởng lão tháo chiếc nhẫn đen long văn trên tay, đưa cho tứ trưởng lão: "Chiếc Quốc, giúp tôi đưa chiếc nhẫn này cho cô nhóc nhỏ, thuận tiện nói với Thiên Sách, hắn đã đến Yên Kinh rồi, đến chỗ tôi ngồi chút..."

Tứ trưởng lão có chút ngạc nhiên nhìn tam trưởng lão: "Anh ba, nhẫn này theo anh cả đời rồi, anh đem tặng luôn à?".

Trong mắt tam trưởng lão có tia áy nảy: "Không có gì cả, chỉ là một cái nhẫn mà thôi. Hơn nữa mấy năm nay đứa nhỏ đó đã vì Long Quốc làm nhiều như vậy, chúng ta đều thiếu nó. Nói chuyện biểu đạt tâm ý thôi..."

Tam trưởng lão nói chuyện thoải mái vô cùng nhưng tứ trưởng lão vô cùng nghiêm túc tiếp nhận cái nhẫn kia. Mọi người ở đây đều rất rõ ràng chiếc nhẫn này đại diện cho điều gì, trong nhiều trường hợp, chiếc nhẫn này chính là bủa hộ mệnh quan trọng của cường giả.

Sau khi bàn luận xong hết, tứ trưởng lão Chiến Quốc thật sâu thở dài, sắc mặt nghiêm túc nói: "Các anh yên tâm, tôi đi đến Tiền Giang, hết thảy đều có tôi lo! Tuyệt đối sẽ không để đứa nhỏ vì Long Quốc làm nhiều như vậy phải thất vọng!"



Mà trong lòng tứ trưởng lão, ông ta đối với Chu gia Tiền Giang, đã hạ sát tâm: "Các người... muốn chết!"

Trong Long Quốc, mưa vẫn còn đang rơi. Trận mưa này trút xuống phạm vi rất lớn, không chỉ là thành phố Tiền Giang mà cả trăm dặm ở ngoài Bắc Giang lúc này trời cũng đang mưa, hơn nữa mưa cũng rất lớn.

Trong một khách sạn ở trung tâm Bắc Giang, Cao Vi Vi và Cao Tiểu Tiểu đang yên ổn nghỉ ngơi. Đến giữa trưa, Tiểu Tiểu lại tỉnh ngủ. Tiểu Tiểu vừa tỉnh lại đã chạy đến cửa sổ lớn khách sạn, ngồi chồm hổm ngay tại đó nhìn mưa đang rơi bên ngoài. Dù cho Cao Vi Vi có kêu thế nào, con bé cũng không đi, bởi vì con bé phải ở đây chờ ba...

Cao Vi Vi nhìn bóng dáng Tiểu Tiểu ngồi chồm hổm ở cửa khách sạn, nghe được bé nói liền không nhịn được man mác buồn. Bởi vì trong lòng cô biết, Tiêu Thiên Sách có lẽ là không trở về được nhưng mà trong nhất thời cô không biết nói cho Tiểu Tiểu thế nào.

Mắt thấy ngoài trời mưa càng lúc càng lớn, Cao Vi Vi không nỡ lòng nói: "Tiểu Tiểu, chú Thiên Nhất không phải nói rồi sao, dù ba trở về, cũng phải đợi hai ba ngày sau mới được. Hôm nay ba không trở về được đâu. Trời mưa quá lớn, con đừng để bị cảm, nhanh về phòng đi, trở về phòng chờ ba có được không?"

Tiểu Tiểu vừa lắc đầu vừa cười: "Mẹ, không sao đâu, con nghĩ ngộ nhỡ ba trở lại sao, đến lúc đó ba còn phải lên lầu tìm Tiểu Tiểu, cho nên con ở đây chờ ba. Như vậy sau khi ba trở về, đầu tiên là có thể nhìn thấy Tiểu Tiểu rồi. Mẹ ơi, nếu mẹ mệt, mẹ trở về trước đi, Tiểu Tiểu ở đây chờ ba..."

Tuy Tiểu Tiểu cười nói nhưng đôi mắt bé nhìn ngoài cửa chất chứa đầy mong ước. Bé có cảm giác, hôm nay ba bé sẽ trở về tìm bé.

Trong chốc lát Cao Vi Vi liền cảm thấy khóe mắt cay cay, ngửa đầu cố gắng không để con gái nhìn thấy mình khóc. Cô chịu đau tiếp tục khuyên giải an ủi: "Tiểu Tiểu, nghe mẹ nói, con tin chú Thiên Nhất đi, hôm nay ba sẽ không trở về đâu..."

Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn Cao Vi Vi nói: "Mẹ ơi, con cảm thấy hôm nay ba sẽ về, thật sự. Cảm giác của con rất đúng. Giống như đêm hôm qua vậy, con cảm giác ba sẽ xuất hiện, ba xuất hiện thật sự. Sau đó ba liền đánh người xấu chạy! Mẹ ơi, con cảm giác thật rất đúng đó! Hôm nay ba sẽ trở

mẹ phải tin con, mẹ ơi..."

Vi Vi nhìn Tiểu Tiểu, nhìn một hồi lâu cô mới gật đầu nói: "Ừm, mẹ tin ng Tiểu Tiểu, hôm nay ba nhất định sẽ trở về..."

Vi Vi không đành lòng lừa gạt con gái của mình. Cô chính là khó chịu, g lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô sao lại không muốn như vậy, con cô chỉ mới bốn tuổi nhưng mà cái gì nhóc cũng biết. Trước kia ở trước cô, bé còn giấu đi nỗi nhớ ba nhưng đêm qua khi bé gặp Tiêu Thiên Sách cũng không giấu đi cảm xúc nữa rồi. Bé chính là ao ước ba bé có thể bên cạnh...

Thiên Sách à Tiêu Thiên Sách, anh nhất định phải bình an trở về! Nhất phải trở về! Có thể đời này anh không biết rằng con gái anh có bao nhớ anh!" Cao Vi Vi cắn chặt răng, cố gắng không cho chính mình rơi lệ.