Chương 42: Vô Đề

Lúc này Cao Vi Vi ngẩng đầu nhìn ba của mình một cái, Cao Chính mặc dù tức giận với cô, nhưng trong lòng vẫn là yêu thương cô, bao gồm Trần Thục Trân cũng giống như vậy. Cao Vi Vi thở sâu nói với Cao Chính: “Ba đừng nói nữa, tôi đồng ý, hành vi của tôi nên tôi chịu trách nhiệm, tôi sẽ nỗ lực đi làm yêu cầu mà ông nội nói...”

Cao Chính ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Cao Vi Vi một cái, mặt đen lên nói: “Con biết cái đếch gì! Ba cái điều kiện kia nếu như hoàn thành được, đã sớm hoàn thành rồi! Haizz...”

Cao Viễn Sơn sắc mặt dừng một chút, thân thể nghiêng về phía trước nhìn nhìn Cao Chính lại nhìn Cao Vi Vi một chút nói: “Vi Vi, ba của cô nói không sai, ba cái điều kiện này đúng là khó có thể hoàn thành. Như vậy đi, cô coi như là cháu gái ruột của tôi, cô hoàn thành một cái, tôi sẽ chuyển chính thức cho cô, hoàn thành hai cái, tôi cho cô làm chủ quản, hoàn thành ba cái tôi cho cô làm quản lý!”

Cao Viễn Sơn nói xong, vừa nhìn về phía Cao Chính nói: “Chính nhi, Vi Vi dù nói thế nào cũng là tôn nữ của tôi. Hiện tại tôi đã giảm yêu cầu xuống, con còn có ý kiến sao?"

Cao Chính đã im lặng, sau một lúc lâu lắc đầu nói: “Không có... ý kiến.

Cao Viễn Sơn lại nhìn Cao Chính nói: “Ba cái điều kiện này, con không thể ra mặt đi giúp Vi Vi. Được rồi, mà thôi đi, con nếu như có thể giúp đỡ, thì con giúp đi, hôm nay chỉ tới đây thôi, tôi đi trước, về phần công việc của Tiêu Thiên Sách kia, tự các người xem mà xử lý đi, tôi chỉ có một chút, đó chính là không được để cho Cao gia tôi! Trở thành trò cười của thành phố Bắc Giang!”

Cao Viễn Sơn nói xong, nặng nề thở dài, đứng dậy rời đi, Cao Hà cùng Cao Minh cũng đứng dậy rời đi. Chỉ là Cao Nhược Hàm lúc cuối cùng rời đi đi qua bên người Cao Vi Vi, lại dừng lại một chút, chế giễu nói: “Em gái, nếu như em không thành công, nhớ kỹ tìm chị nhé. Nhưng mà chị chỉ có thể giúp em cái thứ hai thôi, những thứ khác chị giúp không được em đâu..."

“Hề hề..." Cao Nhược Hàm cười rời đi.

“Thôi đi, vênh váo cái gì? Cô xem cô ta nhiệt tình đắc sắt, thật sự là giống ba cô ta y đúc, không phải dựa vào vị hôn phu Tôn Hạo kia của cô ta sao, nếu không phải vị hôn phu kia của cô ta giúp cô ta, cô ta còn có thể kéo hạng mục tốt cho Cao gia không?” Đợi Cao Nhược Hàm đi rồi, Trần Thục Trân liền hung hăng phun ra.

Cao Chính sắc mặt buồn bã, nói với Trần Thục Trân: “Mẹ nó, con gái vừa trở về, ít nói vài câu đi...”

Trần Thục Trân đang nổi nóng, tiếp tục nói: “Cút! Vẫn không cho tôi nói đúng không? Ta lúc đầu đúng là không nên ở lại cái thành phố Thiên Hải, để tới giờ ông bên này bị khinh bỉ! Ông uất ức cả đời vợ chịu khổ với ông, còn chưa tính, nhưng bây giờ con gái chúng ta cũng giống như ông nhận sự tức giận của người Cao gia mấy người!"

Trần Thục Trân dừng một chút lại nói: “Hừ, còn Cao Nhược Hàm kia coi như là dựa vào vị hôn phu Tôn Hạo kia của cô ta kéo nghiệp vụ, cũng là có người dựa vào rồi, chúng ta dựa vào người nào chứ? Ông là không dựa vào được, chẳng lẽ muốn dựa vào tên lính nghèo kia giúp đỡ Vi Vi sao? Phụ nữ á đời này chính là muốn gả cho thật tốt! Tôi thấy vẫn là hôm sau để cho Vi Vi cùng kết hôn với Trần Hiên kia cùng học đại học với nó được rồi, dù nói thế nào người ta cũng là giám đốc tập đoàn Bắc Giang!”

Cao Vi Vi nghe vậy thân thể mạnh mẽ run lên, hai tay nắm lại, trong mắt có nước mắt thoáng hiện ra, chậm rãi nói: “Mẹ! Đừng lèo bẻo, con không cần bất luận kẻ nào giúp con hết! Con có thể làm được thì làm, làm không được con cũng không hối hận!” Cao Vi Vi nói rồi nước mắt đều chảy xuống...

Cao Vi Vi thật sự cũng không muốn trở về công ty Cao gia. Chỉ là cô cũng không muốn lại làm cho ba cô thất vọng...



Trần Thục Trân biến sắc, lúc này mới không mở miệng nói chuyện nữa rồi...

Mà Cao Vi Vi thì là trong nội tâm tỏa ra sự hung tợn, nói với chính mình: “Ai tôi cũng không dựa vào hết, ai cũng không dựa vào...”

Lại sau một tiếng, Cao Vi Vi gọi điện thoại cho Tiêu Thiên Sách, kêu anh dẫn theo Tiểu Tiểu đi lên. Đợi khi Tiêu Thiên Sách dẫn theo Tiểu Tiểu đi lên, Trần Thục Trân cùng với Cao Chính đã đi về, trên lầu thì chỉ còn lại Cao Vi Vi với em gái cô Cao Tiểu Dĩnh.

“Anh rể...” Cao Tiểu Dĩnh nhìn thật sâu Tiêu Thiên Sách một cái, đè xuống nghi hoặc trong nội tâm cũng không có hỏi. Hiện tại dù sao chuyện của chị cô mới là lớn nhất, Cao Viễn Sơn mở ra điều kiện cho Cao Vi Vi trở về gia tộc, cô ta vừa nãy cũng nghe Trần Thục Trân Cao Chính nói. Cô cảm giác thật khó khăn đấy, không biết Cao Vi Vi có thể hoàn thành hay không.

Cao Tiểu Dĩnh bế lấy Tiểu Tiểu từ trong ngực Tiêu Thiên Sách, Cao Vi Vi thì sắc mặt rất khó coi, toàn bộ người đều là một dáng vẻ tâm sự nặng nề. Đúng vậy, trong lòng cô, Tiêu Thiên Sách vừa bị quân bộ khai trừ, cả cải công việc đều không có, coi như là tìm việc làm, cũng không phải là một hai ngày ngắn ngủn có thể tìm được, nói không chừng cũng sẽ đến một tháng. Mà trong lúc này một nhà ba người bọn họ tiêu xài gì đều phải dựa vào cô. Hơn nữa còn có tiền thuê phòng, đúng vậy, Trần Thục Trân không muốn nhìn thấy Tiêu Thiên Sách, vì vậy cũng chỉ không có cho phép Cao Vi Vi về nhà ở.

Tiêu Thiên Sách Cao Vi Vi sắc mặt rất khó coi, liền cẩn thận hỏi một câu: “Vi Vi, làm sao vậy? Có thể nói cho tôi biết không?”.

Cao Vi Vi lắc đầu, hít một hơi thật sâu, nở nụ cười nói với Tiêu Thiên Sách với Tiểu Tiểu: “Đợi tí nữa tôi đi ra ngoài làm một ít chuyện, có thể về trễ một chút, Tiêu Thiên Sách, anh dẫn theo Đóa Đóa đi tìm một căn nhà rẻ một chút, chúng ta thuê một căn ở lại trước đi, cứ ở khách sạn mãi cũng phù hợp...”

Cao Vi Vi nói xong rồi hướng Cao Tiểu Dĩnh nói: “Tiểu Dĩnh, mấy ngày nay nếu như em có thời gian rảnh rỗi, giúp chị trông Tiểu Tiểu, ba nó cũng phải đi ra ngoài tìm xem công việc, phiền lắm...".

Cao Tiểu Dĩnh tranh thủ thời gian khoát tay nói: “Chị, em là em ruột, chị còn phải nói với em mấy lời này. Em đây vài ngày không có chuyện gì đâu, chị cùng anh rể cứ yên tâm đi, chị còn đang bận việc, anh rể cũng đi tìm việc làm, Tiểu Tiểu để em trông cho...”

Cao Vi Vi nhẹ gật đầu, cuối cùng hôn Tiểu Tiểu một cái, nói với Tiểu Tiểu:

“Tiểu Tiểu, mẹ đi ra ngoài có việc một chút, hôm nay con hãy đi chơi với ba còn dì nhỏ nữa có được không?"

Tiểu Tiểu rất hiểu chuyện gật đầu cùng lúc đó hôn trên mặt Cao Vi Vi một cái nói: “Ừ ừ, mẹ yên tâm đi mẹ, Tiểu Tiểu sẽ không chạy loạn đâu, con sẽ chơi với ba với lại dì nhỏ...”

Cao Vi Vi nghe vậy cuối cùng lại nhìn Tiêu Thiên Sách một cái, không nói gì nữa, mà sắc mặt có vẻ hơi mệt mỏi đứng dậy đi ra ngoài phòng.