Chương 14

Đến giờ đám học sinh phía trên mới dám xì xào đôi chút. Ánh mắt xin người rủ lòng thương mà giảm giá của bọn chúng bắn liên tiếp về hướng của Diệp Tuyết. Nhưng, cô hòan tòan miễn dịch với mấy trò trẻ con đó, trong đầu giờ đang tìm cách để trả thù mấy nữ quỷ chó chết kia. Rồi một cộp tiền dày ự được để lên mặt bàn của cô, chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết là mới có 9 ngàn 500 đồng (Tuyết tỷ kinh thật), thôi, bỏ qua cho bọn chúng lần này. Xác nhận tiền đã vào túi an tòan, cả lớp bỗng nhốn nháo lên tiến về hướng bàn của cô.

Đám người đó vây chặt lấy Nhược Tuyết như hổ đói rình mồi, ai cũng chăm chú lắng nghe câu chuyện. Đương nhiên không phụ lòng các khan thính giả, Nhược Tuyết tường thuật lại y nguyên sự việc từ lúc vào nhà vệ sinh cho đến khi về lớp. Đương nhiên là cũng phải loại trừ sự việc Tiểu Tuyết cô gắng nhớ tên đám nữ quỷ đó và ghi nhận trong sổ đen của mình có thêm một nạn nhân mới chính là hoa khôi Trúc Vân của trường Song Phúc.

“ Vậy ngươi không làm gì hết a ? “ Bọn họ đủ thông minh để nhận ra điều kì lạ trong câu chuyện đã bị cắt xén của Tuyết Nhi. “ Đương nhiên là không, ta đâu có dại gì đấu với đám nữ quỷ man rợ đó. “ Ngoài miệng nói như vậy chứ thực chất bên trong hoàn tòan khác biệt.

Trong lòng cô đã lập sẵn một kế hoạch bất hủ dành cho tiểu hoa khôi của chúng ta. Chơi xong vố này, cô càng phải tiếp tục chơi thêm mấy lần nữa để xem lần sau, cô ta có dám động vào Diệp Nhược Tuyết này nữa không. Đó chính là thói ăn 1 đáp 10 của Tiểu Tuyết dành ấy kẻ không biết trời cao đất dày là gì như vậy.

Trở về lớp, tâm tình Trúc Vân vui vẻ hẳn ra. Cô ta liền bám chặt lấy Lăng Hạo Thiên rồi kể về chiến tích vừa nãy của mình.

“ Anh có biết em vừa mới làm gì không ? “ tiểu hoa khôi sung sướиɠ kể lại. Nhưng bộ dạng không để ý của anh vẫn không làm giảm đi sự hứng thú của Trúc Vân. “ Anh còn nhớ con nhỏ hôm qua chứ, em vừa cho nó một bài học nhớ đời trong nhà vệ sinh. Nếu anh nhìn được bộ dạng hôi thối, thê thảm của cô ta thì thật vui ah. “ Hạo Thiên và Nhược Phong cùng một lúc quay đầu lại nhìn cô ta, ánh mắt chứa đầy sự kinh ngạc tột độ.

“ Anh nói em đừng gây với cô ấy rồi cơ mà. “ Nhược Phong trách mắng, tai họa lần này chắc hẳn sẽ ập lên đầu hoa khôi trường Song Phúc mất thôi. “ Thế em đã làm gì cô ấy ? “ Mấy câu hỏi liên tiếp của Diệp Phong khiến Bích Vy không được hài lòng, cô ta tỏ thái độ cáu gắt. “ Anh làm sao vậy ? Một câu cô ấy, hai câu cô ấy. Con nhỏ đó rốt cuộc là ai mà khiến anh phải quan tâm đến vậy. “

Diệp Phong cũng muốn nói rằng đó là chị gái song sinh của mình lắm chứ nhưng bất quá, chuyện này mà lộ ra ngoài thì ác ma Tiểu Tuyết chắc chắn sẽ không tha cho hắn, nên để chừa lại một đường sống thì hơn. “ Vậy cậu cũng nên nói ra đó là ai thì hơn, kẻo tránh cô nàng này suốt ngày lải nhải bên tai. “ Một bên Bích Vy công kích còn chưa đủ, lại còn thêm một Lăng Hạo Thiên thích cười trên nỗi đau khổ của nười khác nữa. Thật khiến Diệp Nhược Phong hắn không chịu nổi mà.

Mang danh là bạn bè tốt nên sau lời thỉnh càu hôm qua của hắn, đại ca mới không truy cứu vụ Diệp Tuyết ở căn tin. Đồng thời hắn cũng bắt Hạo Thiên hứa môt chuyện sẽ không được làm hay điều tra gì về cô ấy, nếu không sẽ trở mặt thành thù. Hắn cũng biết phương châm sống tốt đẹp của chị mình bất đắc dĩ lắm mới giáp mặt nhau, nếu không sẽ bị mấy trò chơi khăm quái quỷ kia của bà chị gái hành hạ đến chết mất.

“ Em chỉ cô ta nếm mùi nước cọ nhà vệ sinh thôi mà. Vậy là còn khách khí chán so với mùi canh cá chua hôm qua đó. “ Nhắc tới chuyện hôm qua, Trúc Vân vẫn còn âm ỉ tức giận. Nhưng cô ta lại vô cùng thống khóai khi thấy dáng vẻ nhẫn nhịn không dám phản kháng của con nhỏ kia ngày hôm nay. Vì cô ta chưa hình dung hết được, hậu quả mình sẽ phải hứng chịu sau hành động này là gì nên vẫn còn có thể vui vẻ đến vậy. Nhược Phong bứt rứt đầu óc. Hắn hiểu tính khí của Nhược Tuyết, giống hệt với thời tiết bất thường, trước cơn giông bao giờ trời cũng lặng.