Chương 15

Cô ấy không phản kháng không có nghĩa là sẽ bỏ qua. Bất quá, với kinh nghiệm trả thù lâu năm của chị hắn thì sẽ không bao giờ khai hỏa ngay tại trận mà sẽ làm từng bước có trình tự rõ ràng. Chỉ cầu mong là chị ấy sẽ sớm thỏa mãn và bỏ qua cho Trúc Vân, vì dù sao, cô ta cũng là bạn gái của thủ lĩnh. Nhưng vấn đề lớn nhất chính là nằm ở đó, hắn không thể khuyên can được Nhược Tuyết, càng không thể khống chế được Hạo Thiên khi bạn gái bị nếm đòn. Mọi chuyện cứ rối tung hết cả.

“ Hứa với mình một điều !” Diệp Phong ra giá trước. Hắn hiểu tính cách của Hạo Thiên, một khi đã hứng thú với chuyện gì thì sẽ không bao giờ bỏ qua. Mà linh cảm của hắn cho thấy, thủ lĩnh có vẻ quan tâm đến bà chị gái ác độc kia của mình. “ Nói trước đi. Nếu được tớ sẽ nhận lời. “ Cái liếc mắt của Hạo Thiên thể hiện anh luôn khôn ngoan trong các tình huống như vậy, để Diệp Phong mở lời xin thì chắc hẳn sẽ không phải chuyện tầm thường. “ Nếu có chuyện gì xảy ra, cũng không được động đến cô gái đó. “

Câu nói của Nhược Phong càng khiến Hạo Thiên thêm thắc mắc về thân phận của cô gái bí ẩn kia. Nhưng, anh đã hứa với hắn là sẽ không điều tra gì về việc đó nên đành phải để thuận theo tự nhiên, cái gì phải tới cũng sẽ tới. Mà Tiểu Phong là bạn tri kỉ nhất của anh, hắn rất ít khi mở lời càu xin chuyện gì nên phá lệ cho lần này. Anh sẽ đồng ý với điều kiện của cậu ta.

“ Ok. Nhưng mọi chuyện thì phải có chừng mực. Hiểu chứ ?” Nói là không thể động đến nhưng nếu để mọi chuyện đi quá xa thì không ổn. Nhược Phong coi như cũng đã hoàn thành chức trách bảo vệ cho bà chị của hắn, giờ đến lượt cầu xin Tiểu Tuyết tha cho Trúc Vân. Với tính khí của cô ấy, muộn lắm là 24h sau sẽ có đòn phản công, nên bây giờ càn phải tranh thủ từng giây từng phút.

****************************************

“ Vậy ngươi định làm thế nào ? Xử cô ta chứ. “ Giọng nói của Lam Nhi sặc mùi thuốc súng. Nghĩ đến chuyện hôm qua con nhỏ hoa khôi đã gây sự trước, lại còn làm hỏng hình tượng xinh đẹp, đáng yêu của cô trước mặt Nhược Phong, rồi lại dám gây sự cói Nhược Tuyết. Thật không thể tha thứ được.

“ Đương nhiên là … “ Tiểu Tuyết cố tình kéo dài âm để thêm phần hồi hộp. “ Ăn 1 trả 10.” Tiếp sau đó là một tràng cười man rợ khó coi. Lần này không những trả 10 mà còn trả gấp 100 gấp 1000 lần cho con nhỏ đó nhớ đời. Tiếng cười bị ngắt lại bởi tiếng chuông điện thoại, Diệp Tuyết nhìn màn hình, người gọi là tên tiểu da^ʍ ô thối tha.

“ Có chuyện gì sao ?” Nói chuyện với tên này khiến cô muốn nổ tung đầu mất.

“ Cũng không có gì … chỉ muốn hỏi … hôm nay chị có vui vẻ không thôi. “ Nhược Phong muốn tự cán đứt lưỡi mình. Hỏi một câu lãng xẹt như vậy chẳng khác nào khơi mào chuyện va chạm của chị ấy và Trúc Vân.

“ Tâm tình ta rất tốt … Hahaha “ Đương nhiên là tốt, bởi vì đang nghĩ kế sách trả thù lại hoa khôi xinh đẹp của trường Song Phúc nên thập phần vui vẻ. “ Ta nghe nói tối nay mama nấu cá chiên, ngươi về ăn cơm chứ. “ Tiểu Tuyết giả vờ quan tâm. Nhưng thực chất là một cái bẫy vô hình chờ con cá béo bở Diệp Phong mắc vào. Bất quá, thân hình cường tráng của hắn không thể gọi là béo được

“ Không, nói với papa hôm nay em có chuyện, không về ăn cơm tối được. “ Đâu phải một mình hôm nay có chuyện, có tối hôm nào hắn về nhà ăn cơm đâu. “ Vậy ngươi đi đâu, ta còn biết đường nói dối papa chứ. “ Bộ dạng làm người chị tốt của Diệp Tuyết khiến hắn không hề phòng bị gì cả. “ Em đi dự bữa tiệc sinh nhật bạn. “ Hăn thật thà trở lời, nhưng thông tin đưa ra vẫn chưa đủ, Tiểu Tuyết muốn moi thêm thông tin nhưng mũi chó của hắn quá thính, dường như đánh hơi được có điều bất ổn liền cắp đuôi chạy mất. “ Thôi em đi đây, muộn rồi. Bye bye Tiểu Tuyết xinh đẹp. “