Chương 24: Giấy Che Mặt Người Chết

"Sư huynh, cuối cùng huynh cũng ra rồi."

Vừa về đến nhà, Tiểu Quỷ Tử đã hấp ta hấp tấp chạy ra đón.

"Ừm, lần này làm tốt lắm!"

Sở Trần sờ sờ đầu tiểu tử, hết sức khen ngợi.

Lần này ba người họ hãm sâu vào rắc rối, thật sự là nhờ Tiểu Quỷ Tử kịp thời thông báo cho sư phụ Hứa Bình đạo trưởng, tránh được rất nhiều phiền phức và xung đột không đáng có.

"Sư huynh, hôm nay rời nha môn sớm như vậy, chúng ta ra ngoài chơi đi?"

Tiểu Quỷ Tử nhìn Sở Trần đầy chờ mong.

Đi theo Hứa Bình đạo trưởng cổ hủ và nghiêm túc, hắn rất ít khi có cơ hội ra ngoài chơi, hoặc là phải ở nhà trông nhà, hoặc là đi theo đạo trưởng giải quyết công việc.

Đi theo sau đuôi sư huynh đến khắp nơi chơi là điều mà Tiểu Quỷ Tử mong chờ nhất mỗi ngày.

Sở Trần cười cười, cưng chiều nói: "Được, đi, sư huynh dẫn đệ ra ngoài chơi."

"Hô hô ~ Sư huynh uy vũ bá khí!"

Tiểu Quỷ Tử cầm chiếc ô giấy dầu nhỏ, đi vòng quanh Sở Trần không ngừng, nhún nhảy hoan hô.

Nói là đi ra ngoài chơi, nhưng thực ra trong huyện thành cũng không có chỗ chơi nào thú vị để chơi.

Chẳng qua là Sở Trần kéo Tiểu Quỷ Tử đi dạo chợ muộn, dưới ánh mặt trời lặn, cảm nhận được sự náo nhiệt của phố phường chợ muộn.

Dù vậy, Tiểu Quỷ Tử chơi cũng rất thỏa thích, lưu luyến quên về.

Sở Trần đã mua các món đồ chơi như ngựa gỗ và tò he cho Tiểu Quỷ Tử, rồi mua thêm giấy bùa vàng và chu sa, tốn tổng cộng hết một xâu tiền.

Ngựa gỗ và tò hè do lão nông ở quê làm lúc nhàn rỗi và chở đến huyện thành để bán, rất rẻ, chỉ hai mươi văn tiền là có thể mua được.

Những thứ không đắt tiền nhưng Tiểu Quỷ Tử lại rất thích, ôm ngựa gỗ và tò he, mắt cười thành hình trăng lưỡi liềm.

Lần ra ngoài này, Sở Trần ngoài việc đưa Tiểu Quỷ Tử ra ngoài chơi, mục đích chủ yếu nhất vẫn là mua nguyên vật liệu cần thiết để tu luyện pháp thuật【Thổi Lông Thành Hổ】.

Giấy bùa vàng và chu sa dễ mua, nhưng giấy che mặt người chết vào buổi trưa thì hơi khó mua.

Sở Trần đã chạy đến mấy cửa tiệm quan tài, lúc này mới tìm được.

Cửa tiệm quan tài có tên là Vạn Thọ Phố.

Mặc dù chưởng quỹ Vạn Thọ Phố không có tu vi đạo hạnh tại thân, nhưng đã bước vào ngành này và giao thiệp với quỷ thần rất nhiều, tìm được con đường phát tài độc nhất vô nhị.

Trong tiệm ngoài bán tiền giấy, áo liệm và quan tài các loại, ngày thường chưởng quỹ cửa tiệm quan tài chuyên thu thập không ít thứ ly kỳ cổ quái tương tự, đợi khách hàng có nhu cầu đặc biệt như Sở Trần đến để chặt chém.

"Hai xâu? Mẹ kiếp nhà ngươi, chưởng quỷ, ngươi muốn tiền đến điên rồi phải không!"

Chưởng quỹ Vạn Thọ Phố giả bộ không vui: "Này ~ khách nhân, sao ngươi lại mắng người? Bổn phận của chúng ta là làm ăn, chưa bao giờ lừa người."

Sở Trần ôm quyền, tỏ vẻ xin lỗi, nho nhã lễ độ nói: "Chưởng quỹ, mẹ kiếp nhà ngươi, ngươi muốn tiền đến điên rồi à."

Sở Trần là một người tu đạo, nho nhã hiền hòa, tu dưỡng rất tốt, chưa bao giờ tùy tiện nói lời thô tục.

Nhưng khi nhìn thấy chưởng quỷ cười ti tiện đếm ngón tay, hắn vẫn không nhịn xuống được.

Mẹ kiếp nhà ngươi, quá lừa rồi.

Hai xâu tiền, đó là hai ngàn văn tiền đó, ăn bát mì trên phố mới mấy văn tiền, chỉ một mảnh giấy che mặt người chết, ngươi lại dám ra giá hai xâu tiền!

Loại vật như giấy che mặt người chết này, người bình thường ngại vì không may, cho không cũng không dám lấy.

"Được rồi, ngài từ từ mà buôn bán đi, chúng ta mua không nổi."

Nói xong, Sở Trần không nói hai lời liền xoay người bỏ đi.

"Ài ~ khách nhân, đừng đi mà, giá cả dễ thương lượng, ngài nói bao nhiêu, hợp lý ta lập tức đưa cho ngài."

Chưởng quỹ Vạn Thọ Phố vội vàng níu lấy Sở Trần, trên mặt nở nụ cười ôn hòa, không còn kiêu căng như vừa rồi.

Sở Trần quay đầu lại liếc nhìn chưởng quỹ, không nói lời nào, giơ hai ngón tay.

Chưởng quỹ xịu mặt, lộ vẻ khó xử, nói: "Khách nhân, ngài ép giá như vậy cũng quá nhẫn tâm rồi. Hai trăm văn... thế này chắc lỗ vốn mất... Haizz, thôi vậy, hai trăm văn thì hai trăm văn, ai bảo việc làm ăn năm nay đang khó khăn. Hai trăm văn, lấy cho ngài."

Sở Trần không nhúc nhích, lắc đầu nói: "Chưởng quỹ, ngươi hiểu lầm rồi, ta ra giá hai mươi văn."

Sắc mặt chưởng quỹ trầm xuống, đâu ai trả giá như vậy, hai ngàn văn trả xuống còn hai mươi văn.

"Không không không, ngài như vậy là không có chút thành ý, không bán không bán."

truyện ngôn tình full

Chưởng quỹ Vạn Thọ Phố lắc đầu lia lịa và cương quyết từ chối.

Hai mươi văn vẫn có chút lời, có điều, hắn ta là người làm ăn có cốt cách, coi rẻ mấy văn tiền lời này.

Sở Trần cười cười: "Được, vậy ta tăng thêm chút, nói dứt dạt, ba mươi văn. Ông chủ, ta cũng là không muốn trễ nãi thời gian thôi, nếu không, mười văn ta đều chê đắt."

"Thỏa thuận! Ba mươi văn để cho ngài!"

Chưởng quỹ Vạn Thọ Phố làm bộ đau lòng như nhịn đau cắt thịt, khiến người ta không nhịn được cười.

Đôi khi diễn kịch nhiều quá, nó sẽ trở thành thật.

Chưởng quỹ chính là loại người như vậy, nỗi xót xa của hắn ta xuất phát từ nội tâm.

Không thịt được người, đó chính là thua lỗ, có thể không đau lòng sao?

Sau khi vội vàng thanh toán tiền, Sở Trần vừa muốn rời đi, chưởng quỹ lại kéo hắn lại một cách thần bí.

"Khách nhân, ngài còn cần gì nữa không? Chỗ ta có rất nhiều thứ lạ, như Thiên Quỳ huyết y, đồ lót nữ phụ, hàng mã thai nhi..."

"Không cần, không cần."

Sở Trần liên tục xua tay, xoay người rời đi.

Nhưng hắn nhớ ra điều gì đó và nói: "Hàng mã thai nhi, là bé gái hay bé trai?"

Chưởng quỹ sờ sờ đầu nhớ lại và nói: "Chắc là hàng mã của bé gái. Sao hả, khách nhân có nhu cầu? Thứ này không thể rẻ được, ta cũng không gạt ngài. Hai trăm văn, không mặc cả!"

"Được, lấy cho ta, nhân tiện lấy cho ta một cái quần nữ phụ..."

Trong tiếng cười "hehe" của chưởng quỹ Vạn Thọ Phố, Sở Trần bình thản rời khỏi cửa tiệm quan tài.

Hay thật! Mua thứ như vậy thật sự là quá xấu hổ.

Rời khỏi cửa tiệm quan tài, Sở Trần vội vàng đưa Tiểu Quỷ Tử trở về nhà, vì sợ va phải người quen trên đường.

"Sư huynh, huynh mua những thứ này để làm gì?"

Tiểu Quỷ Tử khá khó hiểu.

Giấy che mặt người chết thì nó không bất ngờ, một số pháp thuật sẽ dùng đến. Nhưng mua quần của nữ phụ để làm gì, tặng cho trù nương và nha hoàn tỷ tỷ ở nhà sao?

"Khụ khụ ~"

Sở Trần tỏ ra khá ngượng ngùng, sờ sờ đầu Tiểu Quỷ Tử:

"Sư huynh tu luyện pháp thuật cần dùng đến, đệ đừng có đến khắp nơi nói lung tung, cũng đừng nói với sư phụ, nếu không sau này sẽ không đưa đệ ra ngoài chơi nữa, cũng không mua đồ chơi cho đệ nữa."

"Ò! Sư huynh, ta biết rồi, ai cũng không nói!"

Tiểu Quỷ Tử nghiêm trang gật đầu, khá nghiêm túc, dường như có thể giữ bí mật cho sư huynh là một chuyện rất vui và rất thiêng liêng.

Sở Trần khẽ gật đầu, lúc này mới yên tâm.

Cũng may Tiểu Quỷ Tử không phải là một tên miệng rộng, nếu không, rất dễ bỏ mạng trong xã giao nếu không cẩn thận.

Sự bốc đồng là một con quỷ!

Hàng mã bé gái và quần của nữ phụ là nguyên liệu cần thiết để tu luyện pháp thuật【Thoát Y Giải Đai】. Vốn dĩ, hắn cũng không nghĩ nghiêm túc về việc tu luyện môn pháp thuật này.

Nhưng mà, ai bảo chuyện lại trùng hợp như vậy?

Mua nguyên vật liệu tu luyện【Thổi Lông Thành Hổ】, kết quả vừa hay gặp được toàn bộ.

Tiền tiêu tốn cho nguyên vật liệu cũng không nhiều, bản lĩnh nhiều cũng không hại thân, có thể học được thêm một môn pháp thuật thì cứ học, thế là hắn đã mua mà chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.

Không lâu sau khi Sở Trần trở về, Hứa Bình đạo trưởng cũng "tan việc nha môn" trở về.

Hôm nay đạo trưởng trở về rất sớm.

Vì vậy, hai sư đồ vừa lúc có thời gian rảnh ăn tối cùng nhau.

Trù nương nấu và dọn lên một bàn đồ ăn cho hai sư đồ, sau đó cùng người gác cổng, gia đinh và nha hoàn cùng đi dùng cơm.

Trù nương, người gác cổng, gia đinh và nha hoàn bọn họ là người một nhà, được nha môn Quỷ Thần Ti chọn trúng, tới phủ làm công kiếm tiền.

Trong một phủ, hai gia đình đoàn tụ, chuyện phiếm là chuyện thường nhưng khá hòa thuận.

Hứa Bình đạo trưởng kể chuyện trong Quỷ Thần Ti với Sở Trần, sau đó hỏi:

"Con luyện tập thư phù thế nào rồi? Có chỗ nào không hiểu không?"