Chương 36: Lợn rừng xuống núi

Tô Thiến Ly biết tiểu phụ thân đã tiết lộ bí mật của cô cho Thôi Chi Hạo biết, cô cũng không nhăn nhó, trực tiếp theo bọn họ vào y quán, Tô Thanh Vân cũng đi theo. Tô Thiến Ly không nói gì, chỉ cần không làm phiền cô thi châm là được, hơn nữa cô cũng không nghĩ tới việc sẽ giấu giếm người thân trong gia đình, trước đó không nói với hắn cũng là quyết định của tiểu phụ thân.

“Chi Hạo, Thanh Vân, khôn cũng chết, dại cũng chết, biết thì sống. Chuyện muội muội con có được kỳ ngộ, các người tự mình biết là được rồi, hiểu không?” Sau khi tới thư phòng, Tô Nam vẫn nhắc nhở bọn họ một câu.

Tô Thanh Vân trịnh trọng gật đầu, đây chính là muội muội ruột của hắn, tất nhiên hắn không hy vọng cô gặp chuyện không may.

Thôi Chi Hạo cũng gật đầu, tỏ vẻ nhất định sẽ không nói ra ngoài, nếu hôm nay không gặp Tô Nam, có thể sau bốn mươi chín ngày hắn đã đi rồi. Thôi Chi Hạo hắn cũng không phải là một kẻ vong ân phụ nghĩa.

Tô Thiến Ly hạ châm nhanh đến mức người ta không thể nhìn rõ, chỉ trong trong nháy mắt, Thôi Chi Hạo đã bị châm thành một con nhím, ngân châm bạc lay động, người đã từng trải qua thiết huyết sa trường như Thôi Chi Hạo khi nhìn thấy thì đồng tử cũng hơi co lại. Còn không đợi hắn nghĩ nhiều, ngay lập tức hắn có cảm giác máu của chính mình đang dâng lên, một mùi tanh hôi xộc vào khoang mũi "phốc".

"Đừng nhúc nhích." Tô Thiến Ly vội vàng ngăn Thôi Chi Hạo đang muốn đứng dậy, ánh mắt nghiêm túc, sau đó nhanh chóng thu châm lại.

"Thôi thúc thúc, một nửa chất độc của thúc đã được giải trừ, còn một nửa cần chậm rãi rút ra, con hy vọng thúc nhớ kỹ. Sau này khi con chưa thu châm, ngàn vạn lần đừng nhúc nhích, nếu không, xảy ra chuyện gì thì cũng đừng nói con là lang băm, nếu làm người tàn tật hoặc chết đi thì cũng không thể trách con được.”

“Chết, tàn tật?” Thôi Chi Hạo sợ hãi một lúc, nhưng cũng băn khoăn không biết có phải chất nữ hù dọa mình hay không.

"Thôi thúc thúc biết võ, chắc là biết trên cơ thể người đều có tử huyệt, nếu thúc động đậy làm cho ngân châm lệch vị trí, trúng vào tử huyệt, thúc nghĩ hậu quả sẽ thế nào? Thầy thuốc gϊếŧ người và cứu người chỉ cách nhau một ranh giới, cũng có thể gϊếŧ người một cách vô hình, vậy nên đắc tội ai cũng đừng đắc tội thầy thuốc."

Lời nói của Tô Thiến Ly khiến Thôi Chi Hạo rùng mình, không biết tại sao, hắn có cảm giác bị uy hϊếp, nhưng hắn nhanh chóng đè cảm giác này xuống, dù chất nữ có kỳ ngộ gì

đi chăng nữa thì cũng chỉ là một hài tử bảy tuổi, sao có thể có tâm tư sâu như vậy.

“Ly Nhi, con đừng động, lát nữa phụ thân sẽ đến thu dọn.” Mặc dù Tô Nam nghe ra lời nói sắc bén của nữ nhi nhà mình, nhưng hắn không nói gì, khi nhìn thấy nữ nhi đang đi về phía máu độc thì mới lên tiếng ngăn cản.

"Phụ thân, không phải người cũng tò mò quả của cây Tử Đằng rốt cuộc thần kỳ ở chỗ nào sao? Không bằng chúng ta thử giải độc trước."

Tô Nam sửng sốt, sau đó gật đầu, đối với thái độ cẩn thận nghiên cứu y dược của nữ nhi thì có hơi xấu hổ. Sau đó chủ động đi tìm một cái đĩa nhỏ, gảy một chút máu độc vào, sau đó lấy một quả của cây Tử Đằng, cẩn thận dùng ngân châm đâm một cái lỗ nhỏ, nhỏ một giọt vào.

Bốn người tám ánh mắt nhìn chằm chằm vào đĩa nhỏ, một màn kỳ diệu xảy ra, gần như với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, máu độc ban đầu đen đến mức nhìn không ra, chậm rãi biến thành màu đỏ. Vẻ mặt mấy người cũng theo sự biến hóa này, trở nên nhất trí một cách kỳ lạ, đều biến thành mắt chữ A mồm chữ O.

"Thật kỳ diệu." Tô Thiến Ly có loại cảm giác huyền huyễn.

Cuối cùng, Tô Nam đưa quả Tử Đằng cho Thôi Chi Hạo ăn, vừa ăn vào, Thôi Chi Hạo đã cảm thấy có một dòng nước ấm áp chảy tới tứ chi, đồng thời sự mệt mỏi suy yếu ban đầu cũng trở thành hư không. Nếu không phải trên người còn có vết thương, hắn cảm thấy chính mình có thể đi đánh nhau với hổ.

Hắn nghĩ đến vị kia ở Thông Châu biệt uyển, không chừng quả Tử Đằng này cũng có thể có ích với hắn ta, nhưng: "Ly Nhi, Thôi thúc thúc nghĩ loại thuốc này không chỉ có thể giải được bách độc, mà còn là thánh dược chữa thương. Thôi thúc thúc có một người rất quan trọng cũng bị trúng độc, vậy nên Thôi thúc thúc muốn mua lại một viên thuốc của con, giá cả tùy con quyết định."

Tô Thiến Ly không nói mà nhìn về phía phụ thân nàng, Tô Nam im lặng một hồi rồi gật đầu. Sau khi được phụ thân đồng ý, Tô Thiến Ly mới mở miệng: "Phụ thân, đại ca, các người cảm thấy bao nhiêu tiền là thích hợp."

Nói thật, ở thời đại này, Tô Thiến Ly còn chưa tự mình trả tiền, cho nên cô thật sự không biết bao nhiêu là phù hợp.

"Hai viên, một vạn lượng."

“Cái gì, Tô Nam, sao ngươi không đi cướp luôn đi.” Sau khi nghe Tô Nam ra giá, đầu tiên Thôi Chi Hạo nhảy dựng lên, năm nghìn lượng một viên, cướp của à.

“Nếu ngươi cảm thấy mạng của ngươi không đáng năm nghìn, vậy ngươi có thể đưa năm trăm lượng, nhưng lần này Ly Nhi mang về tổng cộng ba viên, để hai viên ở nhà phòng trường hợp cần đến cũng được.” Tô Nam nhìn thấy hắn giơ chân, nhíu mày rồi thản nhiên đáp.

Trong lòng Tô Thiến Ly nghĩ, cái này không chỉ có ba viên đâu!

"Được rồi, xem như ngươi lợi hại, ngày mai ta sẽ cho người đưa tới." Thôi Chi Hạo cảm thấy nếu tiếp tục ở với kẻ lòng dạ đen tối này, hắn sẽ tức chết, biết rõ hắn nghèo mà còn dùng công phu sư tử ngoạm.

"Phụ thân, thật ra quả Tử Đằng có tổng cộng mười ba quả. Hơn nữa, hôm nay con còn đào được một củ hà thủ ô không dưới 300 năm. Nếu bán hết chúng, nhà chúng ta sẽ phát tài." Nếu bán hết đi, cho dù nhà bọn họ có xảy ra chuyện gì, sau này cũng không phải lo chuyện ăn uống.

Hai phụ tử Tô Nam và Tô Thanh Vân nhìn thấy dáng vẻ tham tiền này của cô, cưng chiều cười cười.

Nhưng : "Ly Nhi, Thanh Vân, quả Tử Đằng này rất quý hiếm, cho nên các con nhớ kỹ, nhà chúng ta chỉ còn một viên duy nhất."

“Con biết rồi, phụ thân, nhà chúng ta chỉ còn một viên.” Hai huynh muội đồng thời gật đầu, cảm giác bịt tai trộm chuông này làm cho hai huynh muội đều phải che miệng cười trộm.

"Phụ thân, bây giờ nhà chúng ta cũng coi như có tiền. Có thể mua hết đất hoang bên phải nhà chúng ta không? Sau đó làm thành hai cái sân, cộng thêm cái tiểu viện hiện tại, nhà chúng ta vừa đúng ba sân, như vậy mẫu thân không cần phải trốn đi khi có người đến nhà, cũng không sợ ai không biết tình huống mà lao vào làm kinh động đến mẫu thân.”

"Phụ thân, muội muội nói đúng. Con cũng nghĩ nên xây một cái sân, như vậy tiền viện hậu viện tách nhau, tự xây một tòa tú lâu cho mẫu thân để mẫu thân dù không ra khỏi nhà cũng có thể nhìn ra bên ngoài, như vậy đối với bệnh tình của mẫu thân cũng có lợi, không cần mỗi ngày chịu cảnh đất trời tứ phương như thế này.”

Con cái hiếu thuận, đương nhiên Tô Nam sẽ không phản đối, huống chi trước kia là do không có điều kiện, bây giờ có điều kiện, bọn họ cũng dần dần trưởng thành, cũng nên có một viện cho chính mình. Việc lớn nhỏ trong nhà cũng không thể dựa vào vào một mình thê tử dọn dẹp, cho nên cũng phải mua vài hạ nhân về, nhưng mà những việc này không vội, nhất là với tình huống này của thê tử thì việc tuyển hạ nhân càng phải cẩn thận.

“Ta nói mấy người các ngươi đang làm cái gì trong nhà, kêu nửa ngày cũng không có phản ứng.” Giang lão gia từ bên ngoài bước vào, buồn bực nhìn bọn họ hỏi.

"Nhạc phụ, chúng con đang bàn chuyện xây sân, mua đất hoang bên phải nhà làm thêm hai sân, phân thành tiền viện và hậu viện. Hơn nữa mấy đứa nhỏ cũng lớn rồi, nên có sân riêng. Nhạc phụ tới tìm con là có chuyện gì sao?” Tô Nam có chút xấu hổ, vừa rồi hắn đúng thật không nghe thấy có ai gọi mình.

"Ôi, ta quên mất chuyện chính sự. Hôm nay, huynh đệ nhà Hà Phú, Tam thúc và Tứ thúc đang ở đất hoang bên kia bị con lợn rừng chạy xuống núi ủi trúng, hắn đến mời con qua đó xem thử.” Giang lão gia sốt ruột vỗ ót, hoảng sợ nhìn Tô Nam nói.

"Lợn rừng xuống núi? Ngoại tổ phụ, trên núi ở đây có rất nhiều lợn rừng sao?" Tô Thiến Ly kêu lên, sau đó tự hỏi, tuy rằng cô chưa từng đến núi Nam, nhưng núi Tiểu Hương cũng không khác lắm với núi Nam, vì sao cô đi vào núi nhiều như vậy nhưng chưa từng gặp qua lần nào?

"Có nhiều hay không thì ngoại tổ phụ không biết, nhưng mấy năm trước cũng xảy ra chuyện lợn rừng xuống núi."

“Ồ.” Tô Thiến Ly còn tưởng lợn rừng mọc lên như cỏ dại, nếu đúng như vậy, cô lo lắng không biết có khi nào nhà mình cũng sẽ phải đối mặt với trận đại chiến giữa người và động vật, dù sao thì nhà cô và nhà ngoại tổ phụ đều ở dưới chân núi.

"Nhạc phụ, người đi nói với Hà Phú, để hắn ta cho người đến Giang gia, trong nhà có dược thì thuận tiện hơn." Tô Nam cau mày suy nghĩ một lúc mới lên tiếng.

“Đúng vậy, chạy tới chạy lui một hồi rất phiền phức.” Giang lão gia không nghi ngờ hắn, xoay người đi ra ngoài, Tô Thiến Ly nhìn theo bóng lưng của ngoại tổ phụ, nghi ngờ nhìn phụ thân cô.