Chương 39: Không thể không kể công

"Phụ thân, bây giờ lão Tam lão Tứ còn trẻ, con và lão Nhị cũng còn mấy năm nữa mới thành thân, bây giờ xây xong viện, ai đi ai ở, để trống còn phí thời gian xử lý. Huống chi viện bây giờ tuy rất lớn, nhưng rốt cuộc cũng lần lượt cũ đi, nhìn cũng không ưng nữa. Không bằng lật lại viện, xây một cái sân ba viện giống tỷ phu bên kia, không chỉ đại khí, về sau nếu thật sự muốn chia nhà, nhi tử cũng không thể để phụ mẫu ở một mình, nếu thật sự như vậy, nhi tử sẽ thành người nào?”

Giang lão đại nghe phụ thân nói xây phòng ở thì rất đồng ý, nhưng khi nghe nói xây bốn viện cho huynh đệ bọn họ, là viện độc lập của mỗi người, xếp cạnh nhà cũ, thì cả người liền thấy không ổn. Nếu thực sự xây viện riêng, người ngoài nhìn vào tưởng huynh đệ họ có chuyện gì, người khác cũng không nghĩ rằng phụ thân hắn ta bị chuyện của Hà gia kí©h thí©ɧ, không phải đề phòng việc chưa xảy ra, mà là cảm thấy huynh đệ bọn họ bất hiếu, trong nhà bắt đầu tranh gia nghiệp.

"Đại ca, huynh nói lời này là có ý gì? Chúng ta không thể nào để cho phụ mẫu sống riêng, không được, sau này ta ở cùng bọn họ, các huynh tự mình đi. Hơn nữa ta còn nhỏ tuổi nhất, không biết đến bao giờ mới đón dâu, để phụ mẫu không bị tức phụ khó chịu, ta ở cùng phụ mẫu là tốt nhất rồi.” Giang tiểu tứ không đồng ý, đứng lên oa oa kêu to.

"Tiểu Tứ, ta không thích nghe đệ nói những lời này, bị tức phụ khó chịu là có ý gì? Chẳng lẽ sau này đệ không cưới thê tử sao? Có ta ở đây, ai dám khó chịu với phụ mẫu, chỉ có kẻ hèn nhát lỗ tai mềm mới làm chuyện đó, Nhị ca, Tiểu Tứ mắng chúng ta là kẻ hèn nhát đó.” Giang lão tam đứng đối diện Giang tiểu tứ, còn không quên kéo đồng minh.

"Phụ thân, con đồng ý với đại ca. Sân của chúng ta thật sự cần phải sửa lại, mua thêm vài hạ nhân. Người và nương vất vả cả đời, cũng nên hưởng phúc, huynh đệ chúng ta cũng không thiển cận như vậy, nhăm nhe gia nghiệp của người." Giang lão nhị không để ý đến mâu thuẫn giữa hai đệ đệ mà nghiêm túc nhìn phụ thân mình nói.

Giang lão gia nhìn mấy đứa con mỗi người một câu, cảm thấy được an ủi, tự hỏi liệu ông ấy có cẩn thận quá không. Nhưng những nhi tử này đều là ông nhìn từ nhỏ đến lớn, đứa nào không tốt ông ấy cũng cảm thấy khó chịu, cũng không muốn bọn họ vì một chút lợi ích thì sẽ làm phai nhạt tình huynh đệ, rõ ràng nên tách ra sớm.

"Cha hài tử, ta cũng nghĩ lão Đại lão Nhị không nói sai. Phòng cứ xây ba gian như tế tử. Về phần ở riêng, về sau nếu muốn thì nói cũng không muộn.” Kiều thị cũng hiếm khi phát biểu ý kiến

của mình.

Có một số điểm tình cảm không phải cứ ở riêng là có thể gắn bó, nói không chừng vì ở riêng mà làm cho tình cảm phai nhạt nhanh hơn. Ví dụ như nương gia(nhà mẹ đẻ) của bà ấy, trên có hai ca ca, nhưng vì phụ thân không thích phiền phức, thích thanh tĩnh, từ sớm đã phân hai ca ca xa nhau. Sau đó phụ thân gặp chuyện không may, hai ca ca cũng không quan tâm, sau khi bà ấy xuất giá không lâu thì mất, sau đó nương theo nhà đại ca cũng không sống dễ chịu gì, không tới hai năm thì cũng đi.

"Nếu mọi người đều đồng ý thì như vậy thì cứ như vậy đi."

Hôm sau Tô Nam nghe nhạc phụ nói cũng xây ba viện tử như nhà họ thì không ngạc nhiên chút nào, hắn cũng có nghe nói về chuyện Hà gia, nhưng trong lòng không có một chút dao động nào. Chuyện như vậy hắn đã nghe qua rất nhiều, kiến

thức cũng không ít, không chừng việc Hà gia gây rối lúc này lại là một điều tốt, dù sao thì bây giờ ầm ĩ nhiều lắm cũng chỉ nhục nhã.

Nếu chờ gia nghiệp Hà gia phát triển lớn mạnh hơn một chút, sợ rằng không chỉ là nhục nhã thôi.

Tô Nam cùng ngày vào thành, tìm một đội công trình trong thành chuyên xây nhà cho người dân, đến đặt hàng vật liệu xây nhà, bởi vì người bán vật liệu đều phân tán nên hắn đi một ngày mới hoàn thành công việc.

Giang thị thấy trời sắp tối mà trượng phu còn chưa về thì sốt ruột đợi ngoài sân, ánh mắt thẳng tắp nhìn ra cửa nhưng sợ thấy người lạ nên nàng ấy đành đứng sau cây hoa quế.

“Nam Ca, chàng đã trở lại, mệt mỏi rồi, ta đi múc nước rửa mặt cho chàng.” Vừa thấy người trong lòng xuất hiện, nàng ấy vui mừng vội vàng chạy ra ngoài, thật ra Tô Nam cũng ngạc nhiên một chút, nhưng sau khi nghe nàng ấy nói, trong lòng bỗng trở nên ấm áp.

Sau đó, hắn cảm thấy hình ảnh từ lúc vào cửa đến giờ rất quen thuộc, hồi lâu sau, hắn mới nhớ ra đây hình như là lời nhạc mẫu nói với nhạc phụ mỗi lần về nhà đều nói, chuyện mỗi lần đều làm. Hơn nữa lần nào nhạc phụ cũng cười rất ôn hòa, còn lộ ra một cảm giác khó nói ra được, trước đây hắn không hiểu, nhưng bây giờ hắn đã cảm nhận được thì mới biết đó là cảm giác gì.

"Hài tử đâu?"

“Thanh Vân đưa Ly Nhi và Tiêu Oa đến nhà Phú ca chơi.” Giang thị cầm khăn mặt đứng một bên, nghe câu hỏi của trượng phu, nhớ đến lời nói của trưởng tử trước khi ra ngoài, trả lời.

Tô Nam nhíu mày, nói Thanh Vân dẫn Tiêu Oa đi chơi thì hắn không cảm thấy gì, nhưng chính Ly Nhi cũng đi, hắn không thể không nghĩ nhiều, dù sao thì Ly Nhi cũng chưa từng đến nhà ai trong thôn.

Mấy đứa nhỏ không ở nhà, chẳng trách thê tử lại nấp sau cây hoa quế chờ hắn về.

Đôi phu thê ăn cơm xong, mấy đứa nhỏ còn chưa về, vẻ mặt Tô Nam không được tốt lắm, mà thê tử thế này, trời cũng đã muộn rồi, không thể để nàng ấy ở nhà một mình, hắn tức giận nhưng chỉ có thể ngồi ở nhà đợi.

Ở bên đại phòng Hà gia, Tô Thanh Vân nhìn sắc trời bên ngoài cũng lo lắng đi quanh, nhưng trước khi muội muội bước vào đã dặn dù có chuyện gì thì cũng không được quấy rầy cô.

Tiểu Vân Tiêu thì ngược lại, cậu chưa bao giờ chơi với đám tiểu đồng bạn trong thôn đến tối, mỗi lần cậu chưa về nhà trước khi trời tối, các cữu cữu và ngoại tổ phụ sẽ trực tiếp đến tìm cậu, vì vậy sau này cậu đều tự giác trở về trước khi trời tối.

Nương của Hà Phú, Hà đại thẩm vốn nóng lòng nhìn cánh cửa đóng chặt, sau lại nghe thấy âm thanh đi đi lại lại của hắn, bà ấy tỉnh táo trở lại: "Vân Oa, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Không phải bà ấy không tin nha đầu Tô gia tuổi nhỏ, bà ấy sợ là trượng phu xảy ra vấn đề gì, trượng phu bị gãy chân, hàng ngày ra vào đều phải nhờ người khác. Nhưng nếu người vẫn còn, có ông ấy ở nhà, lòng bà mới bình tĩnh, nhưng nếu không có ông ấy ở đó, tuy có nhi tử đỉnh môn lập hộ, làm chỗ dựa cho bà ấy, nhưng rốt cuộc cũng không giống, cho nên lúc này bà ấy đang rất sợ hãi.

Thậm chí hận tam phòng đến nghiến răng nghiến lợi.

"Hà mỗ mỗ(bà), không phải con lo trong phòng mà là con lo lắng chuyện trong nhà, bây giờ đã muộn như vậy còn chưa về, nương con nhất định sẽ lo lắng."

“Vân Oa, hay là Hà cữu cữu đưa con và Tiêu Oa về nhà trước, con cứ yên tâm, chờ khi nha đầu ra ngoài, Phú cữu cữu và Hà cữu cữu sẽ đưa nó trở về.” Đại phòng Hà gia làm mọi người nhớ tới tình huống đặc thù của Giang thị, huống chi bây giờ cũng không còn sớm, Giang gia còn cách thôn khá xa, để hai đứa nhỏ tự mình đi, bọn họ cũng không yên tâm.

“Không cần đâu Hà cữu cữu, con đợi muội muội cùng về.” Tô Thanh Vân mặc dù rất lo lắng chuyện trong nhà, nhưng nói hắn để muội muội một mình, hắn không yên tâm, cũng làm không được, dù sao chắc hẳn phụ thân cũng đã trở lại, về bị ăn mắng một chút thôi.

Tô Thanh Vân vẫn không biết rằng từ khi trở về từ học viện, hắn đã thay đổi rất nhiều, trước đây hắn nhất định sẽ về trước, sau đó trở về, làm từng cái một, nguyên tắc rất mạnh. Nhưng bây giờ hắn đã khéo léo hơn rất nhiều, cũng láu cá không ít, có tâm tính của hài tử mười tuổi, về điểm này không thể thiếu công lao của Tiểu Vân Tiêu.