Chương 40: Dở khóc dở cười

Tô Thiến Ly và Hà Phú ở trong phòng đương nhiên cũng nghe thấy cuộc nói chuyện bên ngoài, Hà Phú không nói mà chỉ nhìn cô với ánh mắt áy náy, Tô Thiến Ly thu châm lại, nở một nụ cười trấn an đối phương.

"Phú cữu cữu không có chuyện gì, bây giờ cha con chắc đã trở lại rồi, huống chi nhà ngoại tổ phụ con ngay bên cạnh, nương sẽ không sao, tâm đức thầy thuốc chắc phụ thân con sẽ hiểu."

Hà Phú bị câu tâm đức thầy thuốc làm rung động một phen, không phải lời nói của Tô Thiến Ly quá cao thâm, làm hắn ta rung động mà chính là người nói ra điều này chỉ là một tiểu cô nương bảy tuổi. Nhân tâm nhân thuật, mỗi một thầy thuốc trong y quán đều gắn lên mình tấm biển như vậy, nhưng người làm được thì lại rất hiếm, nguyên nhân lớn nhất khiến gia đình họ ầm ĩ như vậy không phải là do mấy người thầy thuốc không có chút tâm đức kia sao?

"Cái kia. Người trong thôn còn có Tam thúc của ta." Hà Phú do dự hồi lâu, cuối cùng cũng hỏi.

"Phú cữu cữu, con mới bảy tuổi, tại sao cữu cữu lại không chút do dự giao tính mạng của cha người vào tay con? Phải biết rằng nếu thầy thuốc này y thuật không tốt thì sẽ gϊếŧ chết ông ấy." Tô Thiến Ly không trả lời trực tiếp câu hỏi của Hà Phú mà hỏi lại một câu.

Hà Phú sững sờ tại chỗ, đương nhiên hắn ta biết đạo lý nếu y thuật không tốt thì sẽ chết người, nhưng hắn ta đã giao người thân của mình cho Tô gia mấy lần, bởi vì cái gì, bởi vì hắn ta tận mắt chứng kiến y thuật của cô, tin tưởng cô, càng không nghĩ đến việc nếu chữa không được thì sẽ thế nào. Bởi vì hắn tin tưởng vào y thuật của cô, đúng vậy, tất cả đều là vì tín nhiệm.

Người trong thôn và Tam thúc ngay từ đầu đã không tin tưởng, dù có thấy được kết quả của Tứ thúc, bọn họ vẫn như thế, Tam thẩm cho rằng Tứ thúc không sao là vì vết thương của thúc ấy không nghiêm trọng, dáng vẻ ngày đó đều là lừa gạt người khác, nếu không thì tại sao chỉ cần uống vài liều thuốc là tốt rồi, còn bọn họ đã tốn bao nhiêu tiền mà bây giờ chỉ có thể nằm trên giường dưỡng thương.

Mà cô rõ ràng không muốn người ngoài biết rằng cô biết y thuật, nhưng khi thấy hắn ta mời, cô vẫn đến đây, cũng bởi vì tin tưởng hắn ta, tin tưởng người nhà hắn ta.

"Phú cữu cữu, Đại cữu của con luôn nói người trọng tình trọng nghĩa, nhân phẩm rất tốt. Con đã đọc một câu chuyện xưa trong sách, con kể cho người nghe." Sau khi Tô Thiến Ly nhìn thấy hắn ta gật đầu, đem chuyện xưa của Đông Quách tiên sinh kể lại một lần, nói xong thấy hắn ta nhíu mày trầm tư, cũng không quấy rầy, tự mình thu dọn hòm thuốc xong thì bước ra khỏi phòng.

“Nha đầu, thế nào, kiệt sức rồi sao?” Tô Thanh Vân nhìn thấy muội muội đi ra, lập tức chào đón, nhìn thấy sắc mặt muội muội tái nhợt, khẳng định là kiệt sức, lập tức ngồi xổm xuống: “Nha đầu đi lên, đại ca cõng muội về nhà."

“Đa tạ đại ca, vẫn là đại ca thương ta nhất.” Tô Thiến Ly nhìn bóng lưng không được coi là dày rộng, không nói hai lời lập tức leo lên, sau khi leo lên còn không quên nịnh nọt.

“Muội chỉ giỏi nói ngọt, đại ca không cõng muội là không thương muội sao.” Tô Thanh Vân nghe muội muội nói, cười cưng chiều, khi bước vào trong viện, nhìn thấy Tiểu Vân Tiêu và hài tử Hà gia đùa giỡn ra đầy mồ hôi, hô: "Vân Tiêu, về nhà thôi."

“Tỷ tỷ làm sao vậy?” Tuy rằng Tiểu Vân Tiêu nghịch ngợm ồn ào, nhưng cũng không phải là không biết gì, vì vậy khi đại ca gọi tên, lập tức chạy lại đây. Nhưng khi nhìn thấy tỷ tỷ trên lưng đại ca, đôi mắt nhỏ ngay lập tức phủ một tầng lo lắng.

"Tỷ tỷ không muốn đi đường cho nên muốn đại ca cõng, sao vậy, đệ cũng muốn cõng sao." Tô Thiến Ly thò đầu ra khỏi lưng đại ca, nhìn Tiểu Vân Tiêu trêu chọc.

“Vậy chúng ta về nhà đi.” Tiểu Vân Tiêu dẫn đầu đi ra ngoài, may mà đêm nay ánh trăng tốt, nếu không cảnh tối như hũ nút này, mấy huynh muội cũng phải té mấy lần. Đặc biệt là Tô Thanh Vân và Tô Thiến Ly, họ không phải Tiểu Vân Tiêu, quen thuộc với con đường trong thôn.

Thấy Tô Thiến Ly đi ra, Hà đại thẩm vội vàng chạy vào nhìn trượng phu, Hà Hậu không ngờ huynh muội Tô gia lại tự mình đi, cho nên lúc họ đi ra mới biết huynh muội Tô gia cứ thế mà trở về như vậy.

"Chuyện này sao được, nha đầu Tô gia đến nhà chúng ta giúp đỡ nhiều như vậy, ngay cả một ngụm nước cũng chưa uống đã đi về như vậy, không biết Tô tiên sinh sẽ nghĩ gì. Phú ca, nhanh lên, đi vào trong chuồng gà bắt một con gà. Ta đi lấy mấy quả trứng, con đi đưa chung luôn, tiện thể lấy ít thuốc cho phụ thân con.” Dù Hà gia năm nay kiếm được ít tiền, nhưng mấy năm trước cũng rơi xuống không ít nạn đói, đồng bạc còn lại bởi vì lão Tam Hà gia bị lợn rừng ủi bị thương nên đem gần hết vào thành, rồi phân ra, tiền trong tay cũng không còn nhiều.

Bây giờ, khoảng thời gian này lão Đại Hà gia rất tức giận, ngoại trừ bị gãy chân thì đâu có gì có thể khiến ông ấy ngã xuống. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, dù Hà đại thẩm có sẵn sàng trả phí chữa bệnh thì bà ấy cũng không thể lấy ra được, vì muốn giữ lại cho trượng phu bốc thuốc, bà ấy cũng không phải là những con sói mắt trắng kia, không muốn đưa tiền thuốc hay muốn hãm hại người khác, nên bà ấy nghĩ đến việc đưa con gà mái duy nhất trong nhà coi như là tiền chữa bệnh.

Hà đại thẩm bắt gà trở về, lại đi đến phòng quản gia lấy số tiền còn lại trong nhà giao cho người trưởng tử.

Ngay khi Hà Phú tiếp nhận và chuẩn bị đi ra ngoài, đường đệ Hà Nguyên lại đi đến, trong tay cầm một cái hầu bao: "Đại ca, đệ vừa trở về, nghe nói đại bá bị bệnh nên đến xem đại bá thế nào. Đệ có số tiền này, huynh cầm nó đi, không nhiều lắm, nhưng nó cũng là tâm ý của đệ."

Hà Phú nhìn thấy hậu bao mà đường đệ nhét vào, ngay lập tức hiểu ra đạo lý của câu chuyện xưa mà nha đầu đã kể cho hắn ta nghe lúc trước, hiểu dụng ý của cô, hắn ta rất xấu hổ, hắn sống hai mươi mấy năm thật uổng phí, còn không thông suốt, hiểu rõ bằng một đứa nhỏ vài tuổi.

Trọng tình trọng nghĩa là chuyện tốt, nhưng cũng còn phải nhìn xem là ai với ai. Nếu giống như Đông Quách tiên sinh kia, đem lòng tốt của mình cho một con sói, sẽ không chỉ biểu lộ tình cảm sai, mà còn tự đưa mình vào miệng sói. Nếu không phải vị lão giả kia xuất hiện, Đông Quách tiên sinh chắc đã bị sói ăn thịt, sau đó có lẽ con sói kia sẽ ghét bỏ ông gầy, không có bao nhiêu thịt. Trong nhà ai là sói ai là người, khi Hà Phú nhìn đường đệ, lòng hắn ta đã có đáp án.

"Đại ca cám ơn đệ, chờ đại ca dư dả sẽ trả lại cho đệ."

"Đại ca nói lời này như nói với người ngoài vậy. Đệ vừa mới trở về còn chưa có ăn cơm, đệ về trước." Hà Nguyên thấy Đại bá mẫu nhìn hắn ta với hai mắt đỏ hoe, vội vàng nói mình chưa ăn cơm, ngay lập tức rời đi. Hắn ta đưa tiền về đây không phải để cho Đại bá mẫu và đại ca nói cảm ơn, chỉ là chút tâm ý của hắn ta thôi.

Hơn nữa, so với những gì mà nhà đại ca đã làm cho nhà bọn họ bao nhiêu năm nay thì việc hắn ta làm cũng nhỏ bé không đáng kể.

Trong lòng Hà Phú nhớ tới huynh muội Tô gia, cũng không ở lại quá lâu, cầm lấy đồ rồi đi ra ngoài. Tô gia và Giang gia cách những nhà khác ở thôn Hòe Thụ tương đối xa, cách nhau một khoảng đất rộng, hơn nữa Hà gia ở cách cổng thôn không xa nên bọn họ đi về, không chỉ đi qua rất nhiều nhà khác mà họ còn phải băng qua khoảng đất rộng kia mới có thể đến Tô gia.

Đường xa như vậy, Hà Phú đương nhiên lo lắng, nhưng hắn ta không ngờ là thật sự lại xảy ra chuyện. Khi nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Vân Tiêu, tâm hắn ta không khỏi run lên, vội vàng chạy theo tiếng khóc của Tiểu Vân Tiêu, nhưng khi hắn ta đi qua đó, nhìn thấy cảnh tượng mà không khỏi có cảm giác dở khóc dở cười.