Chương 42: Doạ cho chạy

Giang lão gia và huynh đệ Giang gia đi bắt tôm tích, bắt mãi đến nửa đêm mới trở về. Hơn nữa sau khi Hà Phú rời khỏi Giang gia cũng không về nhà mà đi theo bọn họ bắt tôm, cho nên thu hoạch được rất nhiều, hai cái bể chứa nước đều đầy ắp. Mãi đến tận lúc này, Giang lão gia và mọi người mới biết được hóa ra trong ruộng và dưới sông ở thôn của mình có nhiều tôm tích như vậy. Giang lão gia nghĩ, nếu như không bắt được những thứ này thì chờ sau này chúng sinh ra rất nhiều, có phải sẽ gây hại cho lương thực trong lòng đất không?

Ngày hôm sau, Tô Thiến Ly tỉnh dậy, nhìn thấy nhiều tôm như vậy, cô cũng có chút sững sờ: "Ngoại tổ phụ, các người cả đêm không ngủ sao?"

"Không phải đâu, thứ này trong ruộng và dưới sông còn nhiều lắm, chỉ một lúc đã có thể bắt được nhiều như vậy rồi. Nha đầu, con xem thứ này có thể ăn được không, làm thế nào mới ăn được." Giang lão gia vừa mới tỉnh dậy, nói xong thì đi rửa mặt.

"Nhiều như vậy sao? Nhưng cũng đúng, loại tôm này có thể đẻ ra một triệu con một lần, cũng không có ai đi bắt nên tự nhiên sẽ có rất nhiều." Tô Thiến Ly sững sờ một chút, nhưng khi nghĩ đến số lượng sinh sản của tôm tích thì liền cảm thấy bình thường, nhưng lại khiến cho những người ở trên sân sợ hãi.

"Nha đầu, con nói cái gì vậy? Thứ này sẽ sinh ra một triệu con ư? Làm sao có thể chứ? Thứ này nhỏ như vậy." Giang lão nhị vừa đi ra khỏi nhà chính, nghe thấy những lời này thì suýt nữa không vấp phải cánh cửa và bị ngã như một con chó gặm bùn.

"Trong sách thật sự nói như vậy. Hơn nữa những con này ăn nhiều, cái gì cũng có thể ăn. Nếu như có số lượng nhiều thì rất dễ trở thành tai họa." Trước đây, cô đã đọc rất nhiều tin tức về tôm tích gây ra tai họa, rậm rạp chi chít khiến người nhìn nổi hết cả da gà.

Giang lão gia và Giang lão đại liếc nhìn nhau, trong lòng đều có chút lo lắng: "Nếu xảy ra tai họa thì chúng ta phải làm gì bây giờ?"

“Chuyện này thì con cũng không biết.” Ở thế giới của Tô Khuynh thì đương nhiên là bắt được rồi sẽ đem đi bán khắp khắp nơi, nhưng ở chỗ này, cô thật sự không biết nên làm gì bây giờ. Tối hôm qua cô đã biết người ở đây không ăn những thứ này và càng không biết rõ làm sao để ăn con vật này.

"Nha đầu, con nói thứ này ăn được, nhưng phải làm như thế nào mới có thể ăn đây. Nếu ăn ngon thì chúng ta sẽ đi bắt rồi mang bán cho khách điểm, không những kiếm được bạc mà còn có thể bắt được nhiều tôm tích dưới sông, cũng không sẽ không xảy ra tai họa.” Giang lão tam đang ngồi trên đống củi trong sân đột nhiên đứng bật dậy, hai mắt sáng rực nhìn Tô Thiến Ly và nói.

“Tam cữu, cữu muốn biết thì trước tiên lấy cho con năm mươi cái sợi rơm rồi con sẽ nói cho cữu biết.” Tô Thiến Ly cũng rất muốn nhanh chóng được ăn, nhưng kinh nghiệm tối hôm qua cho cô biết rằng loại tôm tích này có sức chiến đấu không tầm thường. Cũng may là trước đây cô đã ăn nhiều rồi nên biết cách trói con tôm tích kia, nếu không thì thật sự là không biết nên làm thế nào và cũng không thể trực tiếp bỏ vào nồi nấu được. Nếu thật sự như vậy thì nhà bếp sẽ loạn hết cả lên mất.

"Sợi rơm ư? Nha đầu, cái này có được không?" Kiều thị đột nhiên cầm một bó sợi rơm đi ra. Tô Thiến Ly nhìn thoáng qua thì gật đầu thật mạnh: "Ngoại tổ mẫu, người thật tuyệt vời, chưa gì đã chuẩn bị xong rồi."

"Cái này à, ngày trước đan giày rơm cho Tiêu Oa còn sót lại đấy." Tiêu Oa chạy ở bên ngoài cả ngày, nên mỗi năm đều bị hỏng rất nhiều đôi giày rơm. Kiều thị đã làm một đôi cho cậu cách đây không lâu. Bây giờ trời lạnh, không thể đi đôi giày rơm nữa nên không dùng những sợi dây rơm còn sót lại. Nếu năm sau muốn làm tiếp thì lại gặt hái cái mới là được.

Bây giờ đã có sợi rơm, ngoại trừ hai người Giang thị và Kiều thị trốn trong Tô gia để thêu thùa may vá vì sợ hãi thì những người còn lại đều bận rộn ở trong sân Giang gia, thỉnh thoảng còn truyền ra vài tiếng kêu oai oái.

Tạ Tráng vừa mới đi tới cửa nhà Giang gia, liền nghe thấy âm thanh ở bên trong, trong lòng có chút khó hiểu. Sau khi hắn ta bước vào và nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong thì lập tức trợn tròn mắt: "Giang đại bá, Phi ca, các ngươi bắt nhiều tôm tích như vậy để làm cái gì?"

“Ôi, Tiêu Oa, thứ này không chơi được đâu. Nếu bị nó kẹp thì sẽ rất đau đấy.” Hắn ta nhìn lướt qua, thấy Tiêu Oa Tường đang lật một con để chơi đùa thì vội vàng ngăn lại.

“Tráng cữu cữu, cũng không đau lắm đâu, con sẽ cẩn thận mà.” Tiểu Vân Tiêu không thèm để ý mà xua tay. Tiểu Vân Tiêu khác với những hài tử khác, khi bị kẹp thì không bao giờ dám đυ.ng vào nữa. Cậu thì ngược lại, bởi vì bị kẹp cho nên muốn tìm hiểu làm thế nào để không bị kẹp bởi cái càng của nó.

Người lớn trong gia đình cũng thấy rất vui khi cậu có tính cách như vậy. Dù cho nam oa có được nuông chiều như thế nào thì cũng không thể nuôi dạy giống như nữ oa được, sau khi gặp khó khăn thì liền sợ hãi.

“Tráng ca, sao ngươi lại đến đây? Có chuyện gì sao?” Giang lão gia vừa buộc một con tôm tích vừa ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Tráng. Hiện tại tình hình của Tạ gia và Hà gia đều rất tốt. Mặc dù bọn họ vẫn còn đang bắt đầu làm việc, nhưng lại không đến Giang gia ăn cơm nữa. Mỗi ngày đều trực tiếp từ nhà đi ra đồng làm việc, sau đó về thẳng nhà, không có việc gì thì sẽ không đến Giang gia. Giang lão gia thấy chuyện này rất rõ, nên chỉ cần không trì hoãn công việc của mình thì sẽ để bọn họ đi theo.

"A, nhìn này, suýt nữa thì ta đã quên mất chuyện chính rồi. Giang đại bá, ruộng ngô ở bên kia của chúng ta bị những con lợn rừng xuống núi giẫm hỏng rất nhiều. Hơn nữa, ta còn phát hiện ra có người lấy trộm ngô và mang đi nướng ăn ở dưới chân núi. Mấy ngày nay, bởi vì trong nhà Phú ca có chuyện nên xin nghỉ ở nhà. Ta cũng không ngờ sẽ có người lấy trộm nên không để ý. Hôm nay đi ngang qua nhìn thì thấy đã bị trộm gần nửa mẫu đất rồi. Giang đại bá, thật xin lỗi, đều do ta không để ý nên mới xảy ra chuyện như vậy.” Tạ Tráng nghĩ đến chuyện chính thì lập tức nóng nảy. Sau khi nói xong, liền đứng ở đó với vẻ mặt xấu hổ, chờ đợi Giang lão gia xử lý.

Giang lão gia sửng sốt một chút rồi mới hiểu ra hắn ta vừa nói cái gì, sau đó cực kỳ tức giận với những con lợn rừng xuống núi kia nhưng ông ấy cũng không biết phải nói gì vì đây là súc sinh. Có điều khi nghe nói có người ăn trộm lương thực thì làm sao mà ông ấy có thể không tức giận được chứ. Lương thực là chuyện lớn, chắc chắn không thể bỏ qua được.

Tô Nam nghe vậy thì nhớ đến sự việc lợn rừng chạy xuống núi Nam trước kia. Nơi mà lợn rừng chạy xuống hình như cũng có ruộng ngô của Hà gia và Tạ gia. Con ngươi đen của hắn bỗng nhiên tối lại, đi đến gần Giang lão gia rồi nhỏ giọng nói vài câu bên tai. Lửa giận trong mắt của Giang lão gia càng đậm, những kẻ khốn kiếp này đúng là độc ác và tàn nhẫn, khiến cho ông ấy cực kỳ muốn lập tức đi đánh chết bọn họ.

Nhưng tế tử nói cũng đúng, bắt trộm sẽ bị bẩn tay, bây giờ không có bằng chứng mà ông ấy lại đi đánh người thì đúng là không hợp lý rồi.

"Ta biết rồi. Dù sao trộm cũng đã bị trộm rồi, còn việc bị giẫm hỏng thì một lúc nữa gọi Hà Phú đến cùng nhau dọn dẹp một chút, sau đó đưa tới nhà rồi giúp đỡ xử lý mấy con tôm tích này. Mau đi đi." Giang lão gia cố gắng biểu hiện ra là bản thân đang bình tĩnh, nhưng rõ ràng cũng không quá thành công. Tạ Tráng bị dọa cho sợ tới mức nghe xong lời căn dặn thì liền xoay người chạy đi.

“Tên nhóc này, tại sao phải chạy nhanh như vậy chứ?” Giang lão gia vẫn còn không biết, buồn bực nhìn bóng lưng của hắn ta rồi hỏi con cháu trong sân.

Hai phụ tử Tô Nam giật giật khóe miệng, không nói chuyện, huynh đệ Giang gia làm như không nghe thấy. Còn Tô Thiến Ly thì lúc này đang suy nghĩ về những gì cô đã nghe thấy trước đó, đồng thời còn tự hoảng hốt đối với thính giác của mình bây giờ. Cô đứng cách phụ thân và ngoại tổ phụ xa nhất, rõ ràng là mấy cữu cữu và đại ca đều không nghe thấy phụ thân nói gì, nhưng cô lại có thể nghe thấy không sót một chữ nào.

Chỉ có Tiểu Vân Tiêu nhìn ngoại tổ phụ của mình một cách khó hiểu: "Ngoại tổ phụ, không phải là người đã dọa cho Tráng cữu cữu sợ rồi chạy đi sao?”

Sắc mặt của Giang lão gia lập tức chuyển từ đỏ sang xanh, rồi từ xanh lam chuyển sang màu đen.

“Tiểu tử thối, đừng có nói linh tinh.” Tô Nam nhìn sắc mặt không được tự nhiên của nhạc phụ thì cười mắng Tiểu Vân Tiêu một câu, làm cho Tiểu Vân Tiêu buồn bực. Lẽ nào cậu đã nói sai rồi sao? Tráng cữu cữu vốn chính là bị ngoại tổ phụ dọa cho chạy mà.