Chương 43: Buôn bán mà không cần vốn

Tạ Tráng chạy thẳng đến Hà gia, khiến cho người của Hà gia đều giật nảy mình. Hà Phú vội vàng đón tiếp.

“Làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra? Có ai đang đuổi theo ngươi ở phía sau sao?” Hà Phú còn nhìn về phía sau hắn ta một chút.

"À, không có ai đuổi theo cả, nhưng ở trong ruộng đã xảy ra chuyện rồi. Giang đại bá bảo ta đến tìm ngươi tới đó." Tạ Tráng không nói cụ thể câu chuyện, mà chỉ nói ở trong ruộng đã xảy ra chuyện. Mặc dù hắn ta không quá thông minh, nhưng cũng không ngốc. Lúc Giang đại bá nghe nói ngô bị ăn trộm thì vô cùng tức giận, nhưng sau khi tỷ phu Tô gia nói cái gì đó thì mặc dù vẫn tức giận nhưng lại không nói đến chuyện ngô bị ăn trộm nữa, rõ ràng là ông ấy không muốn chuyện này bị lộ ra ngoài. Hà Phú biết thì không sao nhưng bây giờ người nhà Hà gia đều đang ở chỗ này.

“Trong ruộng đã xảy ra chuyện sao? Chẳng lẽ ngô của Giang gia cũng bị ăn trộm ư?” Hà Hậu đột nhiên lên tiếng, khiến cho Tạ Tráng lập tức quay đầu lại nhìn về phía hắn ta.

“Tam đệ, đệ nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngô của nhà chúng ta bị ăn trộm sao?” Hà Phú còn cảm thấy kinh ngạc hơn cả Tạ Tráng, nhiều năm như vậy, tuy cuộc sống của mọi người đều khó khăn, nhưng mà chưa từng nghe nói rằng có người ăn trộm lương thực.

"Đúng vậy, không phải là mảnh đất dưới chân núi được giao cho nhà chúng ta sao? Hôm qua ta định đào bẫy để đề phòng lợn rừng xuống núi. Gần đây, đại ca đã rất mệt mỏi vì chuyện của phụ thân nên đệ không nói cho huynh, tránh cho huynh nóng nảy và nổi giận.” Hà Hậu thấy sắc mặt của đại ca tối sầm lại thì có chút sợ hãi mà giải thích vài câu.

Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của đệ đệ, Hà Phú bình tĩnh lại. Thật ra sự tức giận của hắn ta không phải nhằm vào đệ đệ mà là những người đã ăn trộm lương thực: “Mấy cái bắp ngô, bẻ thì cũng bẻ rồi, sau này đệ hãy thường xuyên đến ruộng kiểm tra, tránh cho lợn rừng lại xuống núi."

Nhìn phản ứng của Hà Phú, Tạ Tráng cụp mắt xuống, suy nghĩ cẩn thận hơn. Chuyện ăn trộm lương thực ở thôn này là chuyện lớn, tại sao rõ ràng tỷ phu của Tô gia và Hà Phú đều tức giận nhưng lại không muốn nói ra chứ? Lẽ nào không nên nói việc này với người trong thôn, để cho mọi người cùng đi bắt kẻ trộm sao?

Dù sao thì lương thực này cũng mọc từ dưới đất, nếu như chuyện này hay xảy ra thì sau này ai có thể yên tâm được chứ? Chẳng lẽ suốt ngày canh giữ ở trong ruộng hay sao?

Tạ Tráng đợi đến khi rời khỏi Hà gia thì mới lên tiếng hỏi. Hà Phú liếc nhìn hắn ta rồi mỉm cười, vỗ vai hắn ta: “Tráng ca, có câu nói là bắt trộm sẽ bị bẩn tay. Hơn nữa loại lương thực như ngô này cũng không đáng giá nhiều tiền. Nếu như chúng ta gióng trống khua chiêng ra bên ngoài thì người ta sẽ không nói rằng chúng ta là vì lợi ích của mọi người và đi bắt kẻ trộm lương thực mà sẽ nói rằng chúng ta chỉ vừa mới kiếm được một ít tiền liền kiêu ngạo rồi."

"Phú ca, ngươi đúng là thông minh. Nếu là ta thì đã không cẩn thận, sợ rằng sẽ phá hủy chuyện của tỷ phủ Tô gia rồi." Tạ Tráng không khỏi có chút tự ti. Hắn ta thấy dường như trong số huynh đệ bọn họ, hắn ta là người ngu ngốc nhất.

"Ngươi cũng không ngu ngốc, nếu không thì lúc vừa mới bước vào cửa đã không nói tới chuyện trong ruộng bị trộm rồi. Được rồi, đừng suy nghĩ linh tinh nữa, chúng ta mau đi xem thử xem nó bị giẫm hỏng bao nhiêu đi." Hắn ta vỗ đầu của hắn, sau đó dẫn đầu đi về phía trước. Tạ Tráng nói rằng hắn ta thông minh, nhưng Tạ Tráng cũng không kém, chỉ là hắn ta có phụ thân ở bên cạnh nên mới không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy mà thôi.

Nếu như có thể thì hắn ta cũng muốn giống như Tạ Tráng, nhưng đáng tiếc hoàn cảnh gia đình của bọn họ không cho phép, Nếu không thì nương, đệ đệ và muội muội của hắn ta đã không càng ngày càng khó khăn sau nhiều năm như vậy.

Ở núi Tiểu Hương, bởi vì phụ tử Giang gia thỉnh thoảng hay vào núi, nên thú hoang cũng đã bớt đi. Về sau, bởi vì Tô Thiến Ly muốn vào núi hái thuốc, Giang lão gia đã cố ý thăm dò xung quanh một vòng, đánh đuổi những con thú hoang có thân hình to lớn kia, cho nên lần này chỉ có một con lợn rừng xuống núi, tổn thất cũng không lớn, nhưng số lượng bị trộm thì nhiều hơn một chút.

Hai mắt Hà Phú đỏ hoe vì đau lòng, đều là tại hắn ta. Mấy ngày nay bởi vì chuyện gia đình nên hắn ta đã bỏ quên chỗ này, nếu không thì làm sao có thể bị trộm nhiều như thế được chứ? Khi đến Giang gia, hắn ta sẽ xin lỗi trước rồi sau đó mới hỏi nên làm gì với việc này, nếu không muốn lấy lại thì cần phải bán đi càng sớm càng tốt.

"Được rồi, chuyện này ta không trách con. Về phần bán ngô non thì hiện tại không được giá nên tốt nhất là không nên bán. Được rồi, nếu tới đây rồi thì liền nhanh chóng giúp ta một tay, xử lý những con tôm tích này." Giang lão gia nhìn đôi mắt đỏ hoe của hắn ta thì an ủi một câu rồi bảo hắn ta hỗ trợ xử lý những con tôm tích.

Hà Phú cũng biết hiện tại ngô non không bán được giá, nhưng không phải sau khi phơi khô vẫn bán được hơn so với ngô già sao?

Có điều Giang đại bá đã nói không bán thì hắn cũng không nói thêm cái gì nữa, xắn tay áo lên rồi gia nhập vào hàng ngũ trói tôm tích.

Người của hai nhà bận rộn hơn nửa ngày mới trói được hết hai cái bể lớn chứa đầy tôm tích. Khi vừa rửa sạch bọn chúng xong thì trời đã nhá nhem tối rồi. Tô Nam và Tô Thanh Vân có thể nói là lần đầu tiên làm việc này, hai người họ vừa mệt mỏi vừa mỏi eo đau lưng, nhưng cũng coi như đây là một loại trải nghiệm khác. Đặc biệt là Tô Thanh, Vân ở nhà trong khoảng thời gian này, khiến cho hắn cảm nhận được rất nhiều thứ không có trong sách và thế giới ở bên ngoài sách vở.

Chỉ có Tiểu Vân Tiêu là người chơi đùa vui vẻ nhất ngày hôm nay.

"Ăn thôi." Giọng nói trong trẻo của Tô Thiến Ly vang lên trong sân nhà Giang gia.

Mọi người nhìn đĩa tôm tích đỏ rực trên bàn và bát nước chấm ở trước mặt mỗi người thì không biết nên bắt đầu như thế nào, lại càng không hiểu tại sao trên bàn lại có nhiều cái kéo như vậy.

“Nha đầu, thứ này phải ăn như thế nào?”Giang lão gia trực tiếp nhất, không hiểu liền hỏi.

Tô Thiến Ly cũng không nói những lời nói vô ích, cô trực tiếp cầm lấy con tôm tích mập mạp rồi tách mai tôm tích ra trước, nhìn thấy bên trong tràn đầy trứng thì hai mắt híp lại thành một đường chỉ, sau đó dùng thìa xúc một miếng. Dáng vẻ hưởng thụ của cô đã lây nhiễm cho tất cả mọi người. Mọi người không kìm được mà làm theo động tác của cô, bắt đầu tách con tôm tích ra thành tám phần.

Không nói Giang lão gia và những người khác, ngay cả Tô Nam cũng phải híp mắt lại. Họ không ngờ con tôm tích nhìn có vẻ không lớn này lại ngon và tươi mới như vậy, khi chấm vào nước sốt thì lại càng ngon hơn.

Một ngày cực khổ và vất vả thật sự rất xứng đáng.

“Nha đầu, còn có rất nhiều tôm tích ở dưới sông. Nếu chúng ta bắt rồi mang đi bán thì không phải sẽ kiếm được rất nhiều tiền sao?” Giang lão tam đột nhiên nói ra một câu làm cho tất cả mọi người sửng sốt một chút, sau đó hai mắt bọn họ sáng rực lên. Đây chính là buôn bán mà không cần vốn.

“Tam cữu, người đã phát hiện ra rằng người mới là người tham tiền nhất trong nhà của chúng ta chứ không phải là con chưa?” Sau khi ăn xong, Tô Thiến Ly chậm rãi đặt con tôm tích xuống, rồi ngẩng đầu nhìn Tam cữu nói.

Vốn nghĩ rằng Tam cữu là người ít hiểu biết nhất trong mấy cữu cữu, nhưng không ngờ tài năng của hắn lại ở chỗ này.

"Tham tiền thì sao chứ? Có ai lại không thích có nhiều tiền đâu. Hơn nữa, nếu thật sự có thể làm được chuyện này thì không phải gia đình của chúng ta sẽ có tiền xây nhà sao?" Hơn một năm nay, tuy nhà bọn họ kiếm được khá nhiều tiền nhưng nếu thật sự muốn tự mình bỏ tiền ra xây nhà thì sẽ tiêu hết tài sản trong nhà mất. Cho nên mặc dù bọn họ rất ngại ngùng khi để tỷ phu trả tiền nhưng cũng không còn cách nào. Suy cho cùng, không phải là bọn họ không thể gánh vác được sao?

Nhưng bây giờ đã có biện pháp để kiếm tiền, vì vậy họ đương nhiên muốn tự mình làm điều đó rồi.

"Cứ quyết định như vậy đi. Ngày mai ta và lão Tam vào trong thành hỏi thăm một chút, nếu như khả thi thì mấy nhà chúng ta sẽ đi bắt." Giang lão gia rất vui mừng khi nghe tam nhi tử nói như vậy. Mặc dù tiếp nhận sự hiếu thảo của tế tử, nhưng ông ấy cũng không muốn nhi tử của mình hình thành thói quen chìa tay xin xỏ. Bây giờ bọn họ đã có ý thức tự giác thế này, ông ấy rất vui mừng và tán thành.

"Phụ thân, nhà con sẽ không làm đâu ạ.” Tô Nam lên tiếng từ chối, không phải là hắn coi thường số tiền ít ỏi này, mà là hắn thật sự không thể kiếm được. Không những phải đi bắt tôm tích vào buổi tối, mà còn phải trói bọn chúng lại. Gia đình của hắn chỉ có hắn là sức lao động chính, cho nên vẫn là thôi đi.

Hơn nữa, gia đình hắn sắp phải xây nhà nên hắn cũng không có thời gian làm việc này.

Hà Phú và Tạ Tráng không ngờ rằng còn có phần của hai nhà bọn họ. Bọn họ kích động đến mức cơ thể run lên, trong lòng tràn đầy biết ơn với Giang lão gia. Bọn họ cũng biết đây là Giang gia đang muốn dẫn dắt và giúp đỡ bọn họ.

“Ngoại tổ phụ, khi mọi người bán hàng thì nhớ nói rõ ràng với mọi người rằng nữ nhân có thai không được ăn. Hơn nữa, lão nhân và hài tử cũng không được ăn nhiều, nếu không sẽ khó tiêu, ai có dạ dày yếu cũng thể.” Tô Thiến Ly thấy bọn họ quyết định đi bán tôm tích, đành phải bỏ đồ ăn ngon sang một bên mà dặn dò bọn họ một số điều kiêng kỵ, nhân tiện còn nói cho bọn họ biết một số món ăn không thể kết hợp với nhau.

“Nhiều điều kiêng kỵ như vậy thì thứ này có thể bán đi được không?” Giang lão đại nghe thế thì liền có chút lo lắng.

"Con cảm thấy không có vấn đề gì đâu. Hơn nữa, chúng ta không bán cho cá nhân, mà chỉ bán cho các tửu lâu. Tửu lâu biết những điều kiêng kỵ thì họ đương nhiên sẽ không giới thiệu những món ăn không thể kết hợp với nhau cho khách nhân. Còn đối với nữ nhân mang thai, lão nhân và hài tử thì cũng hiếm khi đến tửu lâu ăn cơm." Giang lão tam cũng không nghĩ rằng đây là một vấn đề.

“Vân Tiêu, con đã ăn ba con rồi, ăn xong con này thì không cho phép con ăn nữa.” Tô Nam nghe thấy lời nói của nữ nhi, liền chú ý đến mấy hài tử, vừa nhìn thì có chút kinh ngạc. Trong số những người ở bàn ăn, ngoại trừ Ly Nhi thì người nhỏ tuổi nhất là Vân Tiêu lại ăn nhiều nhất, đồng thời còn học theo tỷ tỷ của mình. Sau khi ăn xong một con thì cậu bé đều sẽ lắp ráp trở lại hình dạng ban đầu. Nếu không phải là hắn để ý đến sợi rơm đã được tháo ra thì hắn cũng không biết nó đã được ăn rồi.

Tô Nam vừa nói xong thì những người khác cũng chú ý tới. Nhìn những gì Tiểu Vân Tiêu và Tô Thiến Ly đã ăn trước mặt bọn họ, trong mắt đều lộ ra vẻ khâm phục, làm sao mấy đứa lại làm được như vậy chứ?

Tô Thanh Vân lập tức bị đả kích, muội muội có thể làm được thì hắn còn có thể tìm lý do, nhưng tại sao Tiểu Vân Tiêu mới bốn tuổi cũng có thể làm được chứ? Hắn làm mãi còn không làm được, rõ ràng hắn cũng làm giống như bọn họ, vậy vì sao lại không thể lắp ráp được lại như ban đầu chứ?

Kiều thị và Giang thị ngồi ăn ở trong nhà cũng cảm thấy rất ngon miệng, đặc biệt là Giang thị. Từ trước đến nay nàng ấy không ăn được nhiều nhưng giờ đã ăn ba con rồi. Cuối cùng sau khi Kiều thị nghe thấy lời nói của ngoại tôn nữ ở bên ngoài thì liền ngăn cản nàng ấy, nếu không thì nàng ấy vẫn còn có thể ăn thêm một con,

Khi Giang thị phát hiện mình đã ăn nhiều như vậy thì có chút xấu hổ mà mỉm cười, sau đó giúp đỡ Kiều thị tách con tôm tích ra. Kiều thị vừa hưởng thụ sự phục vụ của nữ nhi, vừa nghĩ rằng từ khi nha đầu tỉnh lại thì nữ nhi của bà đã thay đổi rất nhiều. Mặc dù lần trước nàng bị làm cho hoảng sợ, nha đầu cũng nói tình trạng của nàng rất nghiêm trọng, nhưng bà ấy lại không cảm thấy như vậy mà trái lại còn cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Nhìn thấy hiện tại Phú ca và Tráng ca đang ăn ở nhà, nhưng nàng không có phản ứng gì, rất khác so với trước kia. Tuy nhiên, chuyện này cũng có thể liên quan đến tế tử. Trước đây mười ngày nửa tháng tế tử mới trở về một lần, khác hẳn so với việc ở nhà mỗi ngày như hiện tại.