Chương 44: Đi đến cuối

Sáng sớm hôm sai, Giang lão gia liền dẫn theo Giang lão tam vào trong thành. Đầu tiên, họ tìm đến Hối Tuyền Lâu bán ngô non lần trước. Nhưng sau khi đến nơi thì chưởng quỹ kia không có ở đó mà chỉ có nhị chưởng quỹ thôi. Nhị chưởng quỹ vừa nhìn thấy Giang lão gia thì trong mắt có chút khinh thường, khi nghe nói ở nông thôn có con tôm tích xấu xí thì càng không để lại sắc mặt tốt. Giang lão tam vốn định tranh luận, nhưng lại bị Giang lão gia ngăn lại.

Không phải là Giang lão gia không tức giận, nhưng dạng người như vậy không đáng để bọn họ tranh luận. Ông ấy âm thầm nghĩ, một ngày nào đó các ngươi sẽ đến cầu xin ta. Nghĩ xong thì liền dẫn Giang lão tam xoay người, trực tiếp đi vào Trân Tu Các ở phía đối diện.

Nghe cái tên Trân Tu Các thôi thì đã cảm thấy rất lớn, không chỉ về mặt ý nghĩa mà vẻ ngoài cũng rất nguy nga, tổng cộng có ba tầng. Về phần tại sao Hối Tuyền Lâu không có thái độ phục vụ tốt nhưng lại có thể đứng vị trí thứ nhất là bởi vì Hối Tuyền Lâu là một tửu lâu lâu đời. Thế lực đứng sau ở Lăng Mặc cũng lớn. Còn Trân Tu Các thì không người nào biết chủ nhân đứng phía sau là ai, chỉ biết rằng thế lực cũng không nhỏ, nhưng rốt cuộc thì cũng không quá quen thuộc, vậy nên cho dù có địa vị sánh ngang với Hối Tuyền Lâu thì cũng không thể vượt qua Hối Tuyền Lâu.

Trân Tu Các vốn dĩ cách Hối Tuyền Lâu ở đối diện không xa. Chưởng quỹ của Trân Tu Các vừa nhìn thấy Giang lão gia đi ra khỏi Hối Tuyền Lâu rồi liền đi thẳng đến bên này của hắn ta thì con ngươi đen nhất thời sáng rực lên, bước nhanh xuống tầng đón tiếp.

Tất nhiên cũng sẽ không đặc biệt và nhiệt tình lắm, chỉ là vừa hay tình cờ gặp phải Giang lão gia bước vào: "Vị khách này, không biết ngài có đặt chỗ trước hay không? Ngài muốn ở trên tầng hay là dưới tầng?"

Vẻ mặt Giang lão gia không thay đổi quan sát chưởng quỹ, trong lòng có chút kinh ngạc. Chưởng quỹ ở đây vậy mà lại đi ra chào hỏi khách hàng, chỉ là ông ấy sẽ không bao giờ nghĩ ra rằng người ta đã cố tình chờ ông ấy ở chỗ này rồi. Ông ấy chỉ là cảm thấy Trân Tu Các xứng đáng là một tửu lâu lớn, rõ ràng là một tửu lâu ngoại lai, nhưng lại có thể có địa vị sánh ngang với loại có quyền, hay ức hϊếp người dân như Hối Tuyền Lâu.

"Chuyện là như thế này. Chúng ta muốn thương lượng với chưởng quỹ một số chuyện. Không biết chưởng quỹ của các ngươi có đang ở đây không?" Mặc dù đã đoán được, nhưng Giang lão gia vẫn làm ra vẻ không biết.

"Thật là trùng hợp, dù ta không phải là người tài giỏi nhưng thật sự là chưởng quỹ của Trân Tu Các này. Ta họ Tề. Không biết ngài muốn thương lượng với ta về chuyện gì?”

Tuy rằng Giang lão gia nhìn có vẻ thô kệch và quê mùa, nhưng không phải là thật sự thô lỗ hấp tấp, chỉ là vẫn không thể so sánh được với các lão cáo già ở trên thương trường. Nếu so sánh với bọn họ thì Giang lão gia cũng có thể coi là ngây thơ. Ông ấy nhìn thoáng qua xung quanh thì thấy cũng không có nhiều người, có người thì cũng đang ở khá xa nên liền trực tiếp nói rõ mục đích đến đây.

“Tề chưởng quỹ đừng nhìn con tôm tích xấu xí mà thấy nghi ngờ. Hai phụ tử chúng ta có thể đảm bảo rằng nó là món ăn cực kỳ ngon trên đời này.” Giang lão tam bị nhị chưởng quỹ của Hối Tuyền Lâu kí©h thí©ɧ nên rất sợ Trân Tu Các cũng không biết nhìn hàng. Sau khi Giang lão gia nói xong thì còn nói thêm một câu.

Con ngươi đen của Tề Trăn lóe lên, hắn ta cũng bất ngờ khi biết bọn họ đến đây để bán tôm tích. Hơn nữa càng bất ngờ hơn là con tôm tích này lại có thể ăn được, còn có phải là món ăn cực kỳ ngon hay không thì hắn ta vẫn chưa thể đánh giá. Nhưng nghĩ đến việc Hối Tuyền Lâu đuổi bọn họ ra ngoài, hắn ta liền muốn tiếp nhận cuộc mua bán này, không phải vì lời nói của bọn họ mà chỉ để làm cho Hối Tuyền Lâu cảm thấy khó chịu. Đúng là người sáng suốt đến mức nào thì cũng có lúc rất ngây thơ.

"Nhìn lão gia cũng là người thẳng thắn, Tề mỗ cũng không vòng vo nữa, nhưng quy định cụ thể của việc này thì phải chờ sau khi Tề mỗ nếm thử rồi mới xác định được."

Giang lão gia không hề phản đối việc này, ông ấy quyết định sau khi trở về thì sẽ đưa đến rồi trực tiếp rời đi. Tề Trăn có chút sững sờ, sau đó liền nở nụ cười thoải mái, hiếm khi gặp được một người thẳng thắn và dứt khoát như vậy. Có phải hắn ta cũng nên thẳng thắn một chút không?

Giang lão gia còn chưa biết rằng, chỉ với tính cách này của ông ấy lại giúp cho ông ấy gặp được rất nhiều thuận lợi trong những lần buôn bán sau đó. Đương nhiên không phải là chiếm được lợi ích của đối phương mà là ít đi những chuyện rắc rối hơn, đồng thời có được nhiều ích lợi hơn.

Những người đang đợi ở nhà nghe thấy hai người trở về nói chuyện thì cũng rất tức giận với Hối Tuyền Lâu. Nhưng khi nghe nói đến việc bán con tôm tích cho đối thủ một mất một còn của bọn họ thì đều không phúc hậu mà nở nụ cười. Khóe miệng của Tô Nam cũng cong lên thành một nụ cười giễu cợt, trong đôi mắt dịu dàng lộ ra một chút lạnh lùng.

"Ngoại tổ phụ, lần sau người đến Trân Tu Các thì hãy nói với họ rằng con tôm tích này chỉ là cách gọi của nông dân. Thật ra nó còn có một cái tên khác là con bề bề. Ngoài ra người hãy nói với họ rằng, sau này nhà chúng ta sẽ độc quyền loại bề bề này, thứ trao đổi cho việc này chính là chúng ta có thể đưa công thức nấu ăn có liên quan đến bề bề cho họ." Ngoại tổ phụ bị người ta khinh bỉ và coi thường, trong lòng Tô Thiến Ly cũng cảm thấy khó chịu cho nên cô càng quyết định gây khó khăn cho Hối Tuyền Lâu.

"Được, ngoại tổ phụ nghe lời của con, con mau đi soạn các món ăn để cho phụ thân của con viết đi. Ngoại tổ phụ sẽ mang các công thức nấu ăn của con vào trong thành."

“Ngoại tổ phụ, trước tiên đừng đưa công thức cho bọn họ, lần này người chỉ cần nói với họ một phương pháp hấp là đủ rồi. Sau này chúng ta mới đưa công thức đi.” Có ví dụ là Hối Tuyền Lâu, Tô Thiến Ly đương nhiên cũng có một chút đề phòng với Trân Tu Các, để tránh cho bọn họ qua cầu rút ván, cô quyết định sẽ hành động từ từ.

“Vậy cũng được.” Giang lão gia không hiểu suy nghĩ của ngoại tôn nữ, nhưng ông ấy cũng sẽ không phản đối.

Lúc Giang lão gia và những người khác đi ra cửa, Tô Nam lại nói thêm vài câu, để lần nữa gặp lại Giang lão gia, Tề Trăn đã phải kinh ngạc nhíu mày. Có vẻ như sau lão gia này còn có một cao nhân. Ban đầu hắn ta vốn không khinh thường Giang lão gia thì giờ càng thêm coi trọng hơn một chút.

Ở Giang gia, sau khi Hà Phú do dự vài lần thì cuối cùng vẫn đi tìm Giang lão đại: "Phi ca, ngươi nghĩ có nên nói với Đàm Võ về chuyện bắt tôm tích này không?"

Mấy người bọn họ đã có mối quan hệ tốt từ khi còn nhỏ, bây giờ cũng đã khá hơn, hắn ta cũng không muốn nhìn huynh đệ của mình mỗi ngày đều đi sớm về muộn, vào trong thành làm những công việc ngắn hạn như thế. Những công việc ngắn hạn mà bọn họ đi vào trong thành làm đều là những công việc khó khăn và nặng nhọc nhất.

Đàm Võ không quá lớn tuổi, hắn ta nhìn cũng không đành lòng.

“Được chứ.” Giang lão đại thoải mái đồng ý. Thật ra Giang lão đại nghĩ đến tình cảm huynh đệ nên không có ý kiến gì đối với Đàm Võ, nhưng còn nương của hắn ta thì khác. Vì sự bình yên của nhà bọn họ nên hắn mới không tìm Đàm Võ để nói chuyện công việc.

“Phi ca, ta thay mặt Đàm Võ cảm ơn ngươi trước, nhưng ngươi cũng yên tâm đi, lần này ta sẽ nói rõ ràng với Đàm Võ, để cho hắn ta kiềm chế nương của hắn.” Đừng để cho nương của hắn ta mở miệng nói những chuyện vớ vẩn, nếu không thì tình cảm huynh đệ của bọn họ và Đàm Võ thật sự sẽ phải chấm dứt.