Chương 45: Người thành thật

Trong thôn có khá nhiều người cũng không tệ lắm, huống chi ngay cả Giang gia và Tạ gia, Hà gia, đương nhiên cho dù thêm Đàm gia cũng không đủ. Bởi vì Trân Tu Lâu ở nơi khác cũng có chi nhánh, cho nên số lượng cần cũng khá lớn, cuối cùng Giang lão gia gõ thước tay, gọi cả nhà trưởng thôn, cùng với những nhà sống tốt, làm việc linh hoạt trong thôn đi cùng.

Cả nhà trưởng thôn đều rất biết ơn việc Giang gia cho bọn họ cơ hội kiếm tiền này, làm cho tức phụ ban đầu phản đối tiểu thúc tử tiếp tục đi học cũng không còn phản đối nữa. Trước đó phản đối cũng vì trong nhà bây giờ không có dư tiền, đại nhân(người lớn) bọn họ khổ một chút thì không có gì, nhưng các nàng không muốn làm hài tử của mình phải khổ, trưởng thôn tất nhiên cũng không muốn vì nhi tử mà làm khổ tôn tử.

Nhưng mà nhi tử là niềm hy vọng của ông ta, thậm chí là niềm hy vọng của toàn bộ Cổ gia. Tất cả mọi người đều nói đọc sách biết chữ là lãng phí tiền, không có tiền đồ lớn lao, nhưng ông ấy thân là trưởng thôn, thường xuyên liên hệ với nha môn. Nếu không phải vì nhi tử đọc sách biết chữ, ông ấy cũng học một chút với nhi tử thì cũng không biết trong nha môn lại có nhiều đường cong ngõ tắt như vậy. Cũng bởi vì ông ấy biết chữ, những người đó mới không dám lừa ông ấy, thêm một chút bạc thuế má ngoài định mức.

Chỉ có một việc này đã giúp người trong thôn bớt đi không ít gánh nặng.

Nếu nói đọc sách thì khó giàu nổi, không phải giống như tình huống hiện tại của nhà mình hay sao?

Bởi vì trong nhà nuôi dưỡng không nổi, chỉ có thể về nhà. Về nhà thì cũng chỉ có thể trồng trọt, nhưng khi gặp thiên tai chiến tranh thì lại biến thành lưu dân, hoặc là làm khuân vác, thậm chí là làm nô. Ở thời điểm này Giang gia cho bọn họ cơ hội, đối với nhà bọn họ, đối với ông ấy, có thể tính là ‘ơn cứu mạng’.

Đàm Võ không ngờ rằng lần này còn có phần cho nhà mình, vô cùng biết ơn, biết đây là huynh đệ còn nhớ đến mình. Nhưng sau khi Hà Phú đi, mẫu thân của Đàm Võ lại bất mãn bĩu môi: "Hừ, bây giờ khi cần người ta mới nhớ tới con, trước đó khi trồng bắp non sao không biết nói một câu."

"Bà bớt tranh cãi đi, còn nói nữa, trước kia mua đất hoang không phải là bà không cho mua à?" Cha Đàm Võ là một người hiền lành, nhưng cho dù có hiền lành ông ta cũng không nghe lọt được những lời này.

Đàm Võ thấy mẫu thân của hắn ta lại nhíu chặt lông mày, lành lạnh nhìn bà ta: "Nếu như mẫu thân không vui lòng, chúng ta có thể từ chối."

Mẫu thân của Đàm Võ là Hoa thị nghẹn lại, mặc dù bất mãn, nhưng bà ta cũng không dám nói nữa, chỉ sợ hắn ta từ chối thật. Giống như chuyện trước đó làm công ở Giang gia, bà ta nói thế nào hắn ta cũng không đi, còn nổi nóng.

Đàm Võ biết mẫu thân của hắn ta cũng chỉ để yên lần này, chẳng mấy chốc sẽ quay về thái độ bình thường, trong lòng càng cảm thấy bất lực. Nhà bọn họ sở dĩ không có thanh danh tốt trong thôn, nguyên nhân phần lớn là đến từ mẫu thân của hắn ta, không chỉ vì mẫu thân của hắn ta thích nói, còn bởi vì chuyện trưng binh năm đó.

Ba huynh đệ của cha hắn ta bây giờ chỉ còn lại một mình ông, cũng vì năm đó nương của hắn ta không chỉ không muốn cho Nhị thúc kết hôn bắt ông đi trưng binh, còn vì bạc mà bảo Tam thúc chưa đến mười bảy tuổi dùng tên tuổi của người khác đi trưng binh. Từ đó về sau ánh mắt mà người trong thôn nhìn nhà bọn họ đã thay đổi, lúc đó hắn ta còn nhỏ nên không hiểu, đến khi dần dần hiểu chuyện, biết những chuyện này, tình cảm của hắn ta đối với mẫu thân của hắn ta lập tức trở nên phức tạp.

Chuyện Giang gia bắt tôm tích lan truyền trong thôn rất nhanh chóng, những người không được đi rất không cam lòng, nhưng lại không dám gây sự với Giang gia, bèn đi tìm trưởng thôn. Trưởng thôn cũng không uổng công làm trưởng thôn nhiều năm như vậy, huống chi trưởng thôn trước còn là cha của ông ấy, cho nên ông ấy hiểu rất rõ tính nết của người trong thôn, chọn thêm hai nhà từ trong số những người đó, còn lại đều bác bỏ. Đạo lý rất đơn giản, đó là không tin bọn họ.

Mối làm ăn này liên quan đến tiền bạc, nếu các ngươi không để tâm, không chịu trách nhiệm, xảy ra chuyện thì người nào chịu trách nhiệm. Những người đó có oán giận, nhưng trong một lần vừa đắc tội với địa chủ và trưởng thôn trong thôn, bọn họ cũng không có lá gan này.

"Đại Dã à, lần này ta tự chủ trương là không tốt, nhưng trong thôn nhiều người như vậy, cũng nên trấn an một chút. Ngươi yên tâm, hai nhà này làm việc vẫn đáng tin." Thái độ của trưởng thôn đã thay đổi rất nhiều, không còn kiêu ngạo như trước kia nữa, làm cho Giang lão gia hơi kinh ngạc. Chẳng qua như vậy cũng tốt, miễn cho ông ấy giống như cha của ông ấy, cậy già lên mặt, thể hiện uy phong của trưởng thôn, mặc dù ông không sợ, nhưng cũng không thích.

Chẳng qua trong lòng ông càng kinh ngạc là tế tử lại đoán trúng phóc, hai nhà mà hiện tại trưởng thôn chọn ra, trước đó hắn cũng nhắc tới, chỉ là tế tử nói để lại hai nhà không nói trước, xem như cho trưởng thôn một phần ân tình.

"Thành Hòe, nếu ngươi đã làm chủ, ta cũng sẽ không làm ngươi mất mặt, cứ thêm hai nhà này đi. Sáng sớm ngày mai bảo bọn họ tới nhà ta học cách xử lý tôm tích này."

Được lời chắc chắn, trưởng thôn cũng an tâm. Ổng ấy thật sự lo lắng người nóng nảy như Đại Dã sẽ bác bỏ, cuối cùng nói khách khí vài câu rồi về nhà.

Chuyện buôn bán tôm tích xem như yên ổn, hai phụ tử Tô Nam không hỏi nhiều nữa, bởi vì lúc trước vật liệu định xây nhà đã đưa tới, người xây nhà cũng đến, bọn họ bèn quan tâm sang chuyện bên đó.

Tình huống của Giang thị đặc biệt, Tô Nam bèn bảo bọn họ xây một loạt nhà trệt trước, cách chỗ ở hiện giờ của họ hơi xa, sẽ không làm phiền Giang thị. Lần này Tô Thanh Vân cũng được giao nhiệm vụ, đó là thống kê mức tiêu hao của những tài liệu đó, để kịp thời tiếp tế, nhiệm vụ chủ yếu của Tô Thiến Ly là đi cùng mẫu thân của cô, thuận tiện sửa chữa bản vẽ dựa theo tình huống thực tế.

Chỉ là vừa khởi công hai ngày đã gặp phải vấn đề, đó là vấn đề cơm nước. Trước kia những người này đi xây nhà cho người ta đều được bao ăn bao ở, thế nhưng ở Tô gia bao ở không có vấn đề, nhưng mà bao ăn thì cũng có phần khó khăn. Không nói tình huống của Giang thị đặc biệt, cho dù nàng ấy không có gì, Tô Nam cũng không muốn nàng ấy chịu khổ, một đội người này có hai ba mươi người, một ngày ba bữa, người cũng phải mệt chết.

Những người trong đội công trình đó mặc dù cũng có người biết nấu ăn, nhưng hương vị thực sự không ngửi nối. Bọn họ lại làm việc nặng, không ăn thì làm sao mà có sức, bèn trình bày vấn đề này đến chỗ Tô Nam, để hắn nghĩ biện pháp.

"Phụ thân, không bằng chúng ta vào trong thôn tìm mẫu thân của Phú cữu cữu và Nhị thẩm của thúc ấy, mẫu thân của Tráng cữu cữu tới nấu cơm." Tô Thiến Ly cũng cảm thấy đó là một vấn đề, nhưng nhà bọn họ cũng chưa quen thuộc người trong thôn, bèn nghĩ đến Hà gia Tạ gia bây giờ đang có quan hệ thân thiết nhất với nhà bọn họ.

"Hiện tại hai nhà bọn họ phải đi bắt tôm tích, liệu có đồng ý không?" Thu nhập từ việc mò tôm tích cao hơn so với việc làm công nhiều.

"Đi thử xem, nếu không được thì chúng ta nghĩ biện pháp khác."

Hai phụ tử thương lượng một hồi, Tô Thiến Ly lập tức đến Hà gia, mẫu thân Vương thị của Hà Phú nghe cô bảo muốn nhờ bà ta đi làm cơm, không cần suy nghĩ đã đồng ý, ngược lại là Nhị thẩm Cao thị của Hà gia do dự một lát mới gật đầu.

Bên mẫu thân của Tạ Tráng cũng đồng ý ngay, nói là sáng sớm ngày mai sẽ đi, nhưng mà ba người làm cơm cho chừng ba mươi người cũng rất mệt mỏi, gần như cả một ngày cũng không ngừng, chờ đến ngày thứ ba thì lại có một người bất ngờ đến thăm.

Một cô nương gọi là Lâm Lan Chi mới sáng sớm đã xuất hiện ở ngoài cửa Giang gia, Kiều thị mở cửa nhìn thấy người vương đầy giọt sương trên áo, kinh ngạc thầm nghĩ: Nàng ta đến đây lúc nào, đến nhà bà ấy làm gì?

"Cô nương, cô tìm ai?"

"Người là thẩm thẩm Giang gia? Chào người, con là Lan Chi của Lâm gia, Giang bá bá gửi thư nhờ con tới nấu cơm giúp nhà tỷ tỷ." Lâm Lan Chi thấy có người mở cửa, nhìn độ tuổi của đối phương bèn hô thử một tiếng, thấy bà ấy gật đầu, tức khắc mất tự nhiên mà cúi chào một cái, sau đó mới giới thiệu mình, nói rõ ý định đến.

Kiều thị không biết chuyện Giang lão gia kêu người đến xử lý chuyện nấu cơm nhà nữ nhi, nhưng bà ấy đã từng nghe cha của hài tử đề cập đến vị cô nương này của Lâm gia. Đó là cô nương bọn họ từng muốn làm mai cho Phú ca, đầu tiên bà ấy lặng im đánh giá nàng ta một lần, sau đó nhiệt tình đón nàng ta đi vào.

"Lan Chi cô nương à, cha của hài tử từng nói với ta về cô rồi, nói nữa cô đứa nhỏ này cũng thật là, tới đây tại sao không gõ cửa. Hôm nay trời lạnh, nếu như bị cảm lạnh thì sao." Nói thì nói như thế, nhưng Kiều thị lại có ấn tượng rất tốt về nàng ta, đứa nhỏ này trông rất thành thật.