Chương 35

Trong văn phòng, Tiêu Ngạn Thu ngồi ở phía đối diện với Tần Thời Luật, trên bàn là một tấm đơn xin ly hôn.

Thần sắc Tần Thời Luật nhàn nhạt, một tia gợn sóng trong lòng anh đã sớm bình tĩnh trở lại từ tin nhắn “Trở về sớm một chút” kia của Đường Dục.

Chỉ thấy anh đặt điện thoại xuống, nhìn Tiêu Ngạn Thu nói: “Tôi không nhớ rõ tôi có quan hệ hôn nhân với Giám đốc Tiêu từ lúc nào nữa.”

Tiêu Ngạn Thu nói: “Không phải tôi, là Tiểu Dục, tôi tới thay em ấy.”

Sự tuỳ ý trên mặt Tần Thời Luật nhạt đi, ánh mắt anh hơi nheo lại: “Thay em ấy? Anh lấy thân phận gì tới thay em ấy?”

Nếu Tiêu Ngạn Thu dám đến thì anh ta đã làm tốt hết thảy chuẩn bị: “Với thân phận là anh trai em ấy, Chủ tịch Tần, chuyện của Tiểu Dục, ngay từ đầu đã là sai lầm rồi, hy vọng anh có thể buông tha cho em ấy.”

Tần Thời Luật ngửa người ra sau, dựa vào sô pha, nở nụ cười hung ác nham hiểm nói: “Nếu tôi không bỏ qua thì sao?”

Chỉ thấy Tiêu Ngạn Thu khẽ nhíu mày nói: “Vậy thì tôi chỉ có thể làm theo trình tự, khởi tố anh giam cầm, xâm phạm tự do của người khác.”

Nghe được lời này, ý cười của Tần Thời Luật càng đậm hơn: “Xâm phạm tự do của người khác? Lời này anh nói ra mà không thấy ngượng mồm à? Em trai tặng người, anh trai muốn người, anh em các người coi chỗ tôi là chỗ nào hả, nói đến là đến, nói đi là đi ư?”

Tiêu Ngạn Thu đương nhiên biết Tần Thời Luật không có khả năng dễ nói chuyện như vậy, nhưng nói đến những chuyện khốn nạn mà Tiêu Sí Hành làm, xác thật là Tiêu Ngạn Thu cũng không có lời gì để nói.

Tần Thời Luật thu liễm ý cười nhìn Tiêu Ngạn Thu nói: “Anh nói anh là anh của em ấy, vậy anh là người anh nào trên sổ hộ khẩu nhà em ấy vậy? Một người ngoài khác họ cũng không có bất luận quan hệ huyết thống gì, tùy tiện quyết định quan hệ hôn nhân thay cho người khác, tựa hồ không được tốt cho lắm đâu nhỉ, Giám đốc Tiêu?”

Về chuyện là anh trai Đường Dục, Tiêu Ngạn Thu chưa từng tự mình hoài nghi qua: “Mẹ tôi vẫn luôn đối xử với em ấy như con ruột của mình......”

Tần Thời Luật lạnh giọng đánh gãy lời anh ta: “Cho nên các người liền có thể không kiêng nể gì mà chi phối cuộc đời của em ấy?”

Tiêu Ngạn Thu: “......”

Trước khi tới, Tần Thời Luật cũng chưa từng nghĩ đến chuyện anh em nhà họ Tiêu vậy mà lại nực cười như vậy, muốn giúp Đường Dục ly hôn với anh, bọn họ cũng không tự mình xem lại xem chính mình là thứ gì đi!

Lúc này Tần Thời Luật mới thấy quyết định xác định quan hệ pháp luật với anh lúc trước của Đường Dục có bao nhiêu chính xác, trước mặt những người này, hiệu lực pháp lý mới là thứ duy nhất không thể xâm phạm.

***

Vương Hành bên này có hơi buồn, anh ta đang cân nhắc xem có nên nói chuyện vừa rồi cho Tần Thời Luật hay không, nhưng nếu anh ta nói, không phải là sẽ đúng với lời Đường Dục nói là anh ta “cáo trạng” hay sao.

Người ta đều đã ba mươi tuổi rồi, cũng không phải học sinh tiểu học, ai còn cáo trạng mách lẻo chứ!

Vương Hành cảm thấy Đường Dục chính là giả heo ăn thịt hổ, nhìn thì thành thật, nhưng trên thực tế thì lại giống như những gì mà đám người kia truyền tai nhau ở bên ngoài, tâm địa gian xảo!

“Cậu nhỏ?” Hồ Chính Đình một đường gọi Vương Hành từ lúc hắn ở cửa đến lúc hắn đi đến trước mặt Vương Hành, nhưng Vương Hành lại giống như không nghe thấy vậy đó, vì vậy Hồ Chính Đình hỏi: “Cậu đang làm gì vậy, cháu gọi cậu cậu cũng không lên tiếng đáp lại.”

Vương Hành lấy lại tinh thần nhìn hắn một cái: “Sao cháu tới đây?”

Hồ Chính Đình ngồi ở bên người Vương Hành nói: “Rảnh rỗi không có việc gì thôi.”

Vương Hành liếc hắn: “Chuyện lạ nhỉ, cháu còn có lúc rảnh rỗi không có gì để làm cơ à?”

Dạo gần đây Hồ Chính Đình đều rất rảnh, ra ngoài chơi cũng không làm hắn có hứng thú, chỉ thấy hắn hỏi Vương Hành: “Sao hôm nay cậu không đi làm vậy?”

Vương Hành chỉ chỉ trên lầu: “Có khách, tiếp khách.”

Hồ Chính Đình nhìn Vương Hành bằng ánh mắt kỳ quái: “Khách ở trên lầu, cậu ở dưới lầu?”

Vương Hành vừa không thích chơi cờ vừa không thích thư pháp, đi lên, anh ta cũng chỉ có thể đứng trơ ra ở đấy, còn không bằng không đi lên.

Hồ Chính Đình hỏi: “Ai tới vậy cậu?”

Vương Hành chưa quên ngày đó Hồ Chính Đình nói xấu Đường Dục ở trước mặt Tần Thời Luật, vì vậy Vương Hành nhìn hắn một cái nói: “Lần trước bảo cháu không qua lại với cái người tên là Đường Lạc kia nữa, cháu có còn liên hệ với cậu ta nữa không?”

......Nghe vậy Hồ Chính Đình khựng lại.

Sở dĩ mấy ngày nay hắn vẫn luôn không có chút tinh thần nào cả đều là vì chuyện này.

Hắn không muốn tin tưởng Đường Lạc là người có tâm cơ thâm trầm, nhưng hắn lại không giải thích được chuyện xảy ra vào ngày đó, hơn nữa đến tận lúc này, Đường Lạc đều không chủ động tìm hắn giải thích.

“Thật ra Đường Lạc, con người cậu ấy khá tốt, chuyện lần trước là......” Dù sao cũng là bạn bè với nhau nhiều năm như vậy rồi, mặc dù trong lòng Hồ Chính Đình có ngăn cách, nhưng hắn vẫn muốn nói chuyện giúp Đường Lạc theo thói quen.

Chỉ là hắn còn chưa nói xong, thì đã bị âm thanh truyền đến từ trên lầu đánh gãy.

Vương Tô và Đường Dục đi từ trên xuống. Vương Tô vốn là một người ít nói, vậy mà lúc nói chuyện với Đường Dục, gọng kính đen kia đều không che được biểu tình phong phú của anh ta: “Trà chiều của quán mà tôi nói ấy khá ngon đấy, nếu cậu thích chúng ta liền mua nhiều chút.”

Đường Dục gật gật đầu: “Mua về cho ông nội Vương nếm thử.”

Cả quá trình, hai người họ đều lơ đi Vương Hành và Hồ Chính Đình trong phòng khách, cứ thế mà đi về phía cửa chính. Lúc này, Vương Từ chậm hơn một bước, cũng chạy từ trên lầu xuống hét lên: “Chờ em/ tôi với.”

Lại một lần bị làm lơ, hai người Vương Hành và Hồ Chính Đình: “......”

Nghe thấy tiếng động cơ đi xa, Hồ Chính Đình kinh ngạc quay đầu hỏi Vương Hành: “Khách mà cậu nói hồi nãy là Đường Dục?”

Đáp án đã rõ ràng đến như vậy rồi nên Vương Hành cũng lười phải trả lời.

Biểu tình Hồ Chính Đình nghi hoặc: “Người đi ra ngoài cùng với cậu ta vừa rồi, là Vương Tô sao?”

Vương Hành không chịu nổi hắn: “Có thể đừng hỏi những câu vô nghĩa như vậy được không?”

“Không phải.” Hồ Chính Đình cũng không muốn hỏi những câu vô nghĩa, chỉ là: “Vừa rồi cậu có nghe thấy không, Vương Tô là người ít nói, vậy mà anh ấy lại nói chuyện với Đường Dục, anh ấy và Đường Dục quen biết nhau sao?”

Hiển nhiên là có quen nhau rồi, nhưng quen nhau cụ thể như nào thì Vương Hành không biết. Ngày mà Vương Tô trở về từ Lâm Giang, anh ta cũng không ở nhà, cũng không được tận mắt chứng kiến cảnh Vương Tô làm gì mà khiến ông cụ nhà bọn họ giận đến mức xém đuổi cổ Vương Tô ra ngoài.

Vương Hành nói: “Không biết, hình như là vì tranh ảnh gì đấy.”

Hồ Chính Đình: “!”

Tranh? Lại là tranh?

Hồ Chính Đình nghĩ đến bóng lưng cực kỳ giống Đường Dục, người ăn cơm cùng với Tần Nguyên vào lần trước cùng với câu “kiếm được mười triệu lợi nhuận ròng” của Tần Nguyên, trong lòng hắn đột nhiên nhảy ra một ý nghĩ hoang đường.

Hồ Chính Đình bất thình lình đứng dậy chạy chạy lên lầu, rồi trực tiếp chạy vào thư phòng của Vương Tô.

Trong thư phòng của Vương Tô, trên tường, có hai bức tranh được treo song song với nhau, ở phần lạc khoản đề tên đều là một người—— Đường Tự.

Giống tên người mà Tần Nguyên nói!

Hồ Chính Đình đứng trước hai bức tranh, muốn tìm ra một chút dấu vết gì đó, nhưng về chuyện Đường Dục có biết vẽ tranh hay không, hắn lại không xác định được.

Lúc này, Hồ Chính Đình đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, chỉ thấy hắn lấy điện thoại ra chụp ảnh phần lạc khoản đề tên trên bức tranh rồi xoay người đi sang thư phòng bên cạnh.

Trong thư phòng bên kia, ông cụ Vương đang nghiên cứu một bàn cờ.

Hồ Chính Đình gõ cửa rồi bước vào: “Ông ngoại, cháu muốn xem bức tranh chữ mà Đường Dục tặng cho ông vào hôm sinh nhật ông một chút.”

Vương Hưng Hải không có thời gian phản ứng hắn, nghe vậy ông nói: “Treo ở kia kìa, tự mình xem đi.” Nói xong ông còn lẩm bẩm một câu: “Sao đứa nào cũng cảm thấy hứng thú với tranh chữ của Tiểu Đường vậy.”

Đứa nào cũng?

Ý tứ chính là trừ hắn ra còn có người khác nữa?

Người thích nghiên cứu tranh chữ trong nhà bọn họ cũng chỉ có Vương Tô, nên người kia chắc hẳn là Vương Tô đi. Để xác minh suy đoán kia của mình, Hồ Chính Đình đi đến trước bức tranh chữ được treo ở trên tường kia, sau đó hắn lấy điện thoại ra, cẩn thận đối chiếu so sánh phần lạc khoản đề tên trên ảnh chụp với phần lạc khoản đề tên trên bức tranh chữ này......

Sau đó hắn ngạc nhiên phát hiện, hai chữ “Đường” này, bất kể là loại chữ hay là nét bút phác hoạ, đều giống nhau như đúc đến 99, 9%.

Hồ Chính Đình cảm thấy không thể tin nổi.

Chỉ thấy hắn tỉ mỉ đối chiếu so sánh mỗi một chỗ, không sai được, hai chữ “Đường” này tuyệt đối là đến từ tay của một người!

Nếu không phải bức tranh chữ này là Hồ Chính Đình hắn tận mắt nhìn thấy Đường Dục viết thì hắn nhất định sẽ không tin chuyện này.

—— Đường Dục vậy mà lại là Đường Tự.

Đường Dục không chỉ không phải phế vật, mà cậu ta còn biết viết thư pháp, biết vẽ tranh, một bức tranh của cậu ta còn có thể bán ra với mức giá rất cao nữa!

Dưới tình huống không dựa dẫm vào bất kỳ người nào, vậy mà Đường Dục có thể nhận được sự thưởng thức của Tần Nguyên, rồi được Chủ tịch Chu nhìn trúng, ngoài ra ông ngoại hắn cũng rất thưởng thức cậu ta nữa, hơn nữa, cậu ta còn có thể làm Vương Tô, người quanh năm suốt tháng đều không nói được mấy lời mấy chữ đi mua điểm tâm cùng.

Đây là chuyện mà một tên phế vật có thể làm ra sao?!

Nhớ tới những lời hắn vì nói giúp Đường Lạc mà làm tổn thương tới Đường Dục trong những năm này...... Cho nên rốt cuộc là ai lừa ai đây?

Là Đường Dục lừa Đường Lạc, hay là Đường Lạc lừa hắn?

Lúc này Vương Tô bọn họ cũng mua điểm tâm trở về, mới vừa vào cửa thì bọn họ đã bị Hồ Chính Đình ngăn cản, hắn chần chừ một chút rồi nhảy tới cửa ngăn ở trước mặt Đường Dục, nhưng tư thế kia của hắn lại giống như đang kiếm chuyện để đánh nhau với Đường Dục vậy đó.

Vương Từ thấy hắn liền thấy phiền: “Anh lại muốn làm gì? Ông còn ở trên lầu đấy, anh đừng có kiếm chuyện.”

Hồ Chính Đình mắt điếc tai ngơ với những lời kia của Vương Từ, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm Đường Dục hỏi: “Hai bức tranh trong phòng sách là cậu vẽ?”

Trong suy nghĩ của Đường Dục, Hồ Chính Đình là bạn của Đường Lạc, mà bạn của Đường Lạc đều tràn ngập ác ý với cậu, cho nên không phản ứng hắn chính là biện pháp giải quyết tốt nhất.

Dáng vẻ Đường Dục không lên tiếng nói gì giống như bị Hồ Chính Đình dọa sợ.

Đúng lúc này Vương Hưng Hải đi từ trên lầu xuống, vì vậy cảnh này trong mắt ông chính là Hồ Chính Đình giống như một con chó hoang đứng chắn ở mặt Đường Dục - chú mèo nhỏ ngoan ngoãn, còn hai đứa cháu khác nhà ông thì đứng ở bên cạnh Đường Dục, giống như hai chú chó giữ nhà chuẩn bị phục kích bất cứ lúc nào.

Vương Hưng Hải nhíu mày, đây là có chuyện gì vậy?

Vào lúc ông định mở miệng, thì một giọng nói từ ngoài cửa bất thình lình vang lên nói trước ông.

“Cậu đang làm gì đấy?”

Cánh tay Đường Dục bị chủ nhân của giọng nói kia kéo lại. Thấy vậy Đường dục ngẩng đầu lên nhìn, sau đó cậu thấy hàm dưới và khuôn mặt không vui vẻ lắm của Tần Thời Luật. Thấy người đến là Tần Thời Luật, Đường Dục nói: “Anh đã về rồi.”

Tần Thời Luật “Ừm” một tiếng, thoạt nhìn tâm tình của anh không được tốt cho lắm, chỉ thấy anh nhìn về phía Hồ Chính Đình hỏi: “Cậu đang kiếm chuyện với em ấy?”

Hồ Chính Đình vừa muốn nói không phải, Vương Từ liền nhảy ra phá đám: “Chú Tần, Hồ Chính Đình nó dọa Đường Dục.”

Hồ Chính Đình sửng sốt: “Tôi không có!”

Vương Từ mới không tin hắn: “Sinh nhật lần trước của ông nội chính là anh đi đầu tìm cậu ấy kiếm chuyện với cậu ấy, vừa rồi anh còn xông tới với dáng vẻ giống như muốn đánh cậu ấy còn gì!”

Hồ Chính Đình có tìm Đường Dục gây phiền toái cho Đường Dục vào lần trước:...... Con mẹ nó cậu đừng có nói bừa, tôi muốn đánh cậu ta lúc nào chứ?

Nghe xong, Vương Hưng Hải giơ đầu cây gậy batoong của ông lên chọc chọc vào sau gáy Hồ Chính Đình nói: “Anh muốn đánh ai hả!”

Hồ Chính Đình xém bị chọc đến mức “bay luôn não”, hắn ôm đầu quay đầu lại nói: “...... Ông ngoại?”

Rốt cuộc là hắn đã làm sai gì chứ?

Tần Thời Luật ôm Đường Dục hỏi: “Chơi đủ rồi chứ, muốn về nhà không?”

Đường Dục không biết vì sao Tần Thời Luật đi ra ngoài có một chuyến mà tâm tình anh lại trở nên kém đi rất nhiều như vậy, chỉ thấy cậu gật gật đầu nói: “Ừ.”

Nhìn Đường Dục ngoan ngoãn như vậy ở trước mặt Tần Thời Luật, Vương Hành có chút cạn lời.

Còn rất biết diễn đấy, khó trách cậu ta không sợ anh cáo trạng.

Đường Dục chơi đủ rồi, nhưng Vương Từ còn chưa đã thèm: “Chú Tần, ngày mai chúng cháu có thể đi tìm Đường Dục chơi không ạ?”

Đối với người nhà họ Vương, Tần Thời Luật vẫn rất yên tâm, vì vậy anh đáp: “Có thể.”

“Chú Tần?” Đường Dục lặp lại xưng hô mà Vương Từ gọi Tần Thời Luật, sau đó cậu ngẩng đầu nhìn Tần Thời Luật.

Tần Thời Luật vốn đã bị ghét bỏ vì nhiều tuổi: “......”

Anh vậy mà quên mất vụ này, theo lẽ thường anh và Vương Từ cùng Vương Tô là cùng thế hệ, nhưng bởi vì anh và Vương Hành là bạn học, nên lần đầu tiên anh tới nhà họ Vương, Vương Từ liền hỏi phải gọi anh như nào, lúc ấy, vì chiếm ưu thế Vương Hành bảo bọn họ gọi anh là anh, nhưng anh không đồng ý, nhất quyết bảo bọn họ gọi anh là chú, giờ nghe thấy xưng hô này...... Này mẹ nó đây chính là tự đào cái hố cho mình mà!

Tần Thời Luật nhéo nhéo tay Đường Dục nói: “Không được gọi lung tung.”

Đường Dục cũng không có ý định gọi anh như vậy, chỉ là cậu cảm thấy kỳ lạ thôi: “Sao cậu ấy lại gọi anh là chú vậy?”

Nghe vậy Vương Từ nói: “Bởi vì chú ấy là bạn học của chú nhỏ chúng tôi, cho nên...... A!” Vương Từ mới nói được một nửa thì bị Vương Tô véo một cái vào eo. Vương Từ nhe răng trợn mắt nhìn Vương Tô: “Anh véo em làm gì?”

Vương Tô không gọi Tần Thời Luật là “chú”, vì tuổi của bọn họ cũng không chênh nhau bao nhiêu, hơn nữa bọn họ cũng không thân. Nhưng anh ta và Vương Từ cùng thế hệ với nhau, nên nếu Vương Từ gọi Tần Thời Luật là chú, vậy thì có nghĩa là anh cũng phải gọi Tần Thời Luật là chú, mà Đường Dục và Tần Thời Luật là vợ chồng với nhau, như vậy Đường Dục liền biến thành......

Cảm giác đau thần kinh đả thông hai mạch Nhâm Đốc của Vương Từ, chỉ thấy cậu ta che eo nhìn về phía Đường Dục: “Không đúng rồi, cậu kết hôn với chú Tần, vậy thì chẳng phải là tôi phải gọi cậu là...... thím hay sao?”

“......” Đường Dục đặc biệt không thích xưng hô này, mà cứ hễ sốt ruột là tốc độ nói chuyện của cậu sẽ trở nên nhanh hơn: “Tôi không cần, cậu không được gọi như vậy.”

Chỉ là Vương Từ có một loại chấp niệm về vai vế xưng hô, giống như gọi sai là thất lễ, chỉ thấy cậu ta cân nhắc nói: “Nhưng tôi cũng không thể gọi cậu là chú được, cậu ít tuổi hơn tôi mà.”

Đường Dục vì thoát khỏi số phận bị Vương Từ gọi là “thím”, vội nói: “Vậy cậu gọi tôi là chú nhỏ đi.”

Không duyên không cớ khiến bản thân bị nhỏ đi hơn một bậc, Vương Từ không đồng ý: “Cũng không được.”

Ông cụ Vương ở bên cạnh đột nhiên nói một câu: “Ông cũng cảm thấy không quá thích hợp.”

Vương Từ gật đầu: “Cậu xem, ông nội tôi cũng cảm thấy không thích hợp.”

Chuỗi bàn tính trong lòng ông cụ Vương vang lên lạch cạch lạch cạch, chỉ thấy ông cười tủm tỉm nhìn Đường Dục nói: “Ông và Tiểu Đường mới gặp đã thấy như bạn cũ với nhau, chỉ hận gặp nhau quá muộn, cũng xem như bạn vong niên của nhau.”

Trừ Đường Dục ra, tất cả những người có mặt ở đây lúc này đều có một dự cảm không tốt......

“Cho nên từ góc độ của ông, về sau các cháu hãy gọi Tiểu Đường là ông trẻ đi.” Ông cụ Vương tuỳ tiện tìm cho chính mình một người anh em kém ông gần năm mươi tuổi, nói xong, ông còn khách khí trưng cầu ý kiến của Đường Dục: “Cậu cảm thấy như thế nào, tiểu sư đệ ?”

Nghe vậy suýt nữa là Vương Hành ngã sấp mặt: “......”

Anh vậy mà lại đoán trúng mở đầu nhưng lại không đoán trúng phần kết.

Anh tự nhận là bản thân anh rất hiểu về ông cụ nhà bọn họ, nhưng hiện giờ anh lại cảm thấy bản thân anh cũng không hiểu về bố mình cho lắm, bố à, bố đều đã một bó tuổi rồi còn nhận một người ít tuổi hơn cháu của bố làm anh em thích hợp sao!!!

Nghĩ vậy, Vương Hành muốn hộc máu: “Bố, bố thật đúng là...... càng ngày càng trẻ.”

Càng muốn hộc máu hơn còn có Vương Từ cùng Vương Tô, hai người bọn họ liếc nhìn nhau, sau đó chỉ thấy hai người bọn họ cùng Hồ Chính Đình đồng loạt nhìn về phía Đường Dục, chờ cậu từ chối.

Đường Dục nhìn nhìn Vương Hành rồi lại nhìn nhìn Hồ Chính Đình, sau đó cậu dứt khoát kiên quyết gật đầu, tiếp nhận “người anh” lớn tuổi này, chỉ thấy cậu dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất của mình nói bằng ngữ khí kiên định nhất: “Cháu cảm thấy được ạ.”

Không biết cọng dây thần kinh nào của Vương Hành đã “bắt sóng” được với não Đường Dục nữa, mà từ cái liếc mắt kia của Đường Dục, anh ta có thể nhìn ra lý do mà Đường Dục đồng ý với ông cụ nhà anh ta. Chỉ thấy khóe miệng Vương Hành run rẩy: “Thật ra thì cái này cũng không cần thiết đâu.” Tôi sẽ không cáo trạng cậu, cậu không cần phải “hạ mình” làm chú của tôi đâu.

Thấy Đường Dục không để ý tới lời mình nói, mà nhìn về phía Hồ Chính Đình, Vương Hành không nhịn được mắng một câu thô tục ở trong lòng——Mẹ nó, vậy mà lại còn có Hồ Chính Đình nữa! Cho nên quyết định này của Đường Dục cậu ta chính là “anh ta + Hồ Chính Đình = chú” hay sao?!

Nhưng không, quyết định này của Đường Dục là “một + một > 3”.

Trừ Vương Hành uy hϊếp cậu và Hồ Chính Đình thích kiếm chuyện với cậu ra, thì còn có một nguyên nhân khác nữa, vừa rồi Vương Từ gọi Tần Thời Luật là chú Tần, còn muốn gọi anh là thím, chuyện này có khả năng bọn họ không để ý, nhưng cậu để ý.

Cậu là con trai, cậu mới không làm thím đâu.

Nhưng Tần Thời Luật cũng là con trai, hai người bọn họ, dù sao thì cũng phải có một người là thím.

Chỉ thấy Đường Dục vui vẻ quay đầu lại, dáng vẻ lúc này của cậu chính là “thành toàn cái tôi, hy sinh mọi người.”

Cậu nhìn về phía Tần Thời Luật, Tần Thời Luật còn đang đắm chìm trong chuyện bản thân được ké ánh sáng của Đường Dục mà có vai vế lớn hơn. Thấy Đường Dục nhìn mình, Tần Thời Luật với đáy mắt còn mang ý cười cũng cúi xuống nhìn cậu.

Chỉ thấy Đường Dục nâng lên ngón tay chỉ chính mình, khoe khoang: “Tôi là ông trẻ.”

Nói xong, ngón tay cậu lại di chuyển. Nhìn đầu ngón tay được cắt tỉa sạch sẽ lộ ra màu hồng phấn của cậu, Tần Thời Luật định duỗi tay ra nắm lấy đầu ngón tay cậu, nhưng vào đúng lúc này, giọng nói mềm như bông có mang theo chút vui vẻ kia của Đường Dục vang lên: “Anh là bà trẻ.”

Tần Thời Luật: “???”

Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của Vương Hành là sửng sốt, sau khi nhận ra ý nghĩa của từ “bà trẻ” là gì, thì “phụt” một tiếng, Vương Hành không nhịn được bật cười thành tiếng.

...... Cười chết anh ta rồi, Tần Thời Luật thích hợp làm bà trẻ hả?

Vương Hành cười quá to, dẫn đến việc Tần Thời Luật trừng mắt nhìn nhìn anh ta một cái.

Vương Hành cho rằng Tần Thời Luật sẽ tức giận, nhưng không, Tần Thời Luật chỉ ấn bàn tay mà Đường Dục chỉ vào người anh xuống một cách bất đắc dĩ, dịu dàng giáo dục nói: “Đừng chỉ lung tung.”

Đường Dục nghiêng nghiêng đầu: “Anh không nguyện ý à?”

Tần Thời Luật: “......”

Thật sự là anh nói không nên lời nguyện ý về chuyện này, nhưng anh lại sợ nếu anh nói anh không muốn, Đường Dục sẽ chỉ người khác.

Nghĩ tới nghĩ lui, dưới ánh mắt xem drama không sợ lớn chuyện của Vương Hành, Tần Thời Luật nhẫn nhục gật gật đầu nói: “Nguyện ý.”

Khóe miệng Vương Hành giật giật, cái này, anh ta cười không nổi.

Mẹ nó đây vẫn là Tần Thời Luật hả?

Vương Hành không nhịn được nhìn về phía Đường Dục...... Lời này, nếu đổi thành người khác hỏi, chắc giờ người đó đã được “mồ yên mả đẹp” rồi đi?

Cho nên như này là gì? Đẳng cấp thảo mai siêu cao? Dựa vào việc Tần Thời Luật đơn thương độc mã nhiệt tình một mình, cậu ta liền nắm chặt Tần Thời Luật vào trong tay?

Vương Hành đột nhiên cảm thấy Đường Dục đáng sợ, cậu ta có một gương mặt phúc hậu và vô hại như vậy, nhưng lại làm ra những chuyện “gϊếŧ người không dao” qua việc công kích người ta bằng lời nói như này, vạn nhất ngày nào đó cậu ta muốn “ăn” Tần Thời Luật, phỏng chừng anh chàng chủ tịch này đều bị những lời ngon tiếng ngọt của cậu ta làm cho mất đi lý trí, cam tâm tự nguyện “nhảy vào chảo dầu tự hầm chín bản thân bón đến tận miệng cậu ta mất.”

Bên cạnh đó, người đang suy diễn lung tung vào lúc này còn có Hồ Chính Đình.

Nhìn phương thức ở chung giữa Đường Dục và Tần Thời Luật, hắn biết Đường Lạc không diễn, có lẽ từ lúc bắt đầu là không phải, nhưng giờ, rõ ràng là hai vợ chồng người ta tâm đầu ý hợp như vậy, vậy mà Đường Lạc lại muốn làm kẻ thứ ba chen chân vào!

Hắn vậy mà không có thấy rõ bộ mặt xấu xa này của Đường Lạc sớm hơn một chút.

Vào lúc Hồ Chính Đình đang nghĩ bản thân hắn có bao nhiêu ngu ngốc thì đầu hắn lại được ăn “một gậy” nữa, chỉ thấy Vương Hưng Hải đứng ở phía sau hắn rống lên: “Còn không nhanh xin lỗi đi! Có còn biết lễ phép với trưởng bối nữa hay không hả?”

Hồ Chính Đình đột nhiên bị rơi xuống hai mức vai vế: “......”

Chỉ thấy Hồ Chính Đình nhìn về phía Đường Dục mới vừa “thăng cấp” lên làm “trưởng bối”, gian nan mở miệng nói: “Xin, xin lỗi......”

Đường Dục nhìn hắn, từ ái chớp chớp mắt, không nói gì.

Vương Hưng Hải: “Xưng hô đâu?”

Khoé miệng Hồ Chính Đình giật giật, hắn hít một hơi thật sâu nói: “......Ông, ông trẻ.”