Chương 11

Editor: Mèo yêu Cá

Nhưng không đúng, chưa từng nghe nói có ai nửa đêm làm ma chay bao giờ, lại còn thổi kèn, bình thường phải hỉ tang mới thổi chứ? Giang Lâm Song lay người giấy, vừa định hỏi, chợt phát hiện vong linh đã sợ hãi mà ngất đi.

Giang Lâm Song hài lòng gật gật đầu, nói với cánh tay đứt lìa: "Xem ra, tao vẫn đủ tư cách làm thủ lĩnh Hắc Ám." Cho dù có thay đổi cơ thể hay là thay đổi thế giới, thì cũng không có ảnh hưởng đến khí chất gian ác của mình.

Không đùa đâu, tín ngưỡng Hắc Ám của Thần Điện Ảnh Nguyệt, là kiểu u ám cực kỳ khủng bố, đến mức có thể dọa người sống lẫn người chết phải rơi nước mắt. Nếu như ra ngoài mà được tặng hoa và vỗ tay, đấy không phải là giành cơm ăn với Thánh Điện Quang Minh hay sao? Các Thánh kỵ sĩ và các pháp sư sẽ làm ầm lên mất.

"Chúng ta là nhân vật phản diện tàn ác..." Giang Lâm Song vỗ vỗ cánh tay đứt lìa: "Chỉ có đám người phát sáng ở Thánh Điện kia mới có thể thò đầu đi khắp nơi lo chuyện bao đồng ở ven đường, đúng không? Mày đi chơi đi, tao ngủ đây."

Nói xong, cậu thật sự trở mình, nhắm mắt lại.

Có điều là...

Ồn ào quá!

Vài giây sau, Giang Lâm Song ngồi dậy với vẻ mặt u ám, nụ cười bên môi nhếch cao, tựa như một kẻ biếи ŧɦái bất cứ lúc nào cũng có thể ăn sống quỷ nhỏ.

Cậu đứng dậy, xách theo cánh tay lảo đảo đi tới phòng y tá.

"Xin chào, cô có thể quản lý một chút được không, bên kia thổi kèn ồn ào quá." Giang Lâm Song nói.

Y tá ngẩng đầu lên, đầu tiên là nhìn về phía Giang Lâm Song đi tới, sau đó nghiêng đầu lắng nghe, một lúc sau lách cách gõ máy tính.

Giang Lâm Song khó hiểu nhìn y tá, y tá mở hồ sơ lên, cũng hoang mang trả lời: "Bệnh tình của cậu và thuốc cậu dùng đều không gây ra triệu chứng ảo giác thính giác mới đúng. Cậu còn có cảm giác khó chịu nào khác không?"

Giang Lâm Song sửng sốt: "Cô không nghe thấy sao?"

Y tá: "Rất yên tĩnh, không có tiếng gì cả. Cậu bình tĩnh, có thể là do yếu tố tâm lý, cậu cần nghỉ ngơi, hoặc cậu cần tôi gọi bác sĩ trực ban đến kiểm tra giúp cậu không? Ngoại trừ ảo giác thính giác ra, cậu còn có triệu chứng bất thường nào khác không?"

Nói xong, y tá đang định đi ấn chuông thông báo cho bác sĩ, Giang Lâm Song vội vàng xua tay: "Không cần, để tôi nghỉ ngơi một chút vậy, nghe kỹ, có vẻ là ù tai."

Cậu liên tục nói với y tá rằng mình không sao, nhưng lại bị buộc đo nhiệt độ cơ thể, huyết áp các thứ, sau khi xác nhận không có gì bất thường, Giang Lâm Song mới được thả trở về phòng bệnh, lại còn là chị gái y tá tự mình đưa về, chỉ thiếu mỗi dịch góc chăn giúp cậu nữa thôi.

Toàn bộ quá trình cánh tay đứt lìa ở bên cạnh luôn run lên.

Y tá đi rồi, Giang Lâm Song mới âm trầm nói: "Cười đi, người trên thế giới này không biết tao là Đại Thần Quan Tư Nguyệt, tao lại không dùng pháp thuật, tất nhiên là cô ấy không sợ tao rồi."

Cánh tay đứt lìa tiếp tục run lên, cái giường cũng rung theo.

Mà tiếng kèn bên kia hình như cũng ngừng lại, nhưng nếu nghe kỹ vẫn có chút âm thanh kỳ lạ gì đó, tựa như người nào đó đang nói rầm rì.

Ngay sau đó, đột nhiên một giọng nói sắc bén vang lên, hét to bên tai Giang Lâm Song:"Giờ lành đã đến, mời tân nương lên kiệu!"

Giang Lâm Song phản xạ có điều kiện ném ra một quả cầu lửa Địa ngục, sau đó chỉ nhìn thấy ngọn lửa màu đen lan tràn trong phòng. Mà ở chính giữa ngọn lửa, rõ ràng là một cái kiệu hoa kiểu cổ màu đỏ, treo lụa trắng. Người đứng phía trước hét lên là một người đàn ông gầy gò, nhợt nhạt đứng bên cạnh chiếc kiệu, trên người gã mặc trường sam kiểu cổ, cánh tay thò ra từ trong tay áo vặn vẹo như móng vuốt, lúc này đang bị ngọn lửa Địa ngục lạnh như băng thiêu đốt liên tục kêu thảm thiết.

Cái quái gì thế?

Giang Lâm Song nheo mắt lại, cánh tay đứt lìa của Kỵ sĩ Tử Thần thức thời bưng ly nước tới bên miệng cậu.

Pháp thuật mạnh nhất của pháp sư Hắc Ám - ngọn lửa Địa ngục, Giang Lâm Song là pháp sư duy nhất còn sót lại không nhiều trên lục địa Diana hiện giờ có thể tự do đốt cháy và dập tắt nó. Loại pháp thuật lửa này lạnh như băng, nó sẽ đốt cháy linh hồn. Giang Lâm Song vốn định thu hồi ngọn lửa theo phản xạ có điều kiện của mình ném ra, nhưng không ngờ linh hồn đối phương vô cùng yếu ớt, vừa bị ngọn lửa đốt một chút đã hóa thành tro bụi.

Đó là một linh hồn tà ác chưa hoàn thiện.

Đôi mắt Giang Lâm Song mở to nhìn kiệu hoa bị ngọn lửa thiêu rụi, biến thành một mảnh giấy đen như mực, rơi xuống mặt đất.

Trong phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh.

Cánh tay đứt lìa cầm thứ đó đưa cho Giang Lâm Song, bị Giang Lâm Song ghét bỏ dùng pháp thuật ném ra ngoài cửa sổ.

******

Bên kia tòa nhà, mẹ Trần hai mắt rưng rưng nước mắt, run lẩy bẩy đứng ở cửa phòng ICU, nhìn con gái mình ngủ say bất tỉnh ở bên trong. Bên cạnh bà là một người đàn ông trung niên mặc áo Tôn Trung Sơn, đang cau mày, trong miệng lẩm bẩm nói gì đó, không giống tiếng người.

Mẹ Trần lo lắng nhìn ông ta, sau khi người đàn ông trung niên này nói xong một chuỗi dài, giống như mệt mỏi sau khi chạy một chặng dài, há to miệng thở hổn hển, rất lâu sau mới hồi phục lại rồi mới quay lại nói với mẹ Trần: "Tuy rằng tôi không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng Hồ giáo chủ nhà tôi đã khẳng định rằng đêm nay con gái bà tạm thời không có việc gì, nhưng tối mai chúng nó có tới nữa không thì còn phải quan sát thêm."

Mẹ của nhà họ Trần ban đầu cũng không tin những thứ thần linh ma quỷ này, cho đến tận khi bà tận mắt nhìn thấy bệnh tình của con gái chuyển biến xấu, một chiếc kiệu màu đỏ lúc ẩn lúc hiện phía sau con gái bà, lúc này bà mới quá sợ hãi.

Ba Trần đã sớm lén vợ tìm kiếm sự giúp đỡ ở phương diện này, ai ngờ vợ ông lại tận mắt nhìn thấy. Ông lập tức gọi đại sư Triệu mà ông đã liên hệ từ lâu, còn mình thì làm theo hướng dẫn của đại sư Triệu, đốt bùa chú ở bên cạnh giường con gái.

"Đại sư, ông nói là, tối mai vẫn còn nguy hiểm sao? Chúng ta có cần tìm chùa miếu, đạo quán hay không?" Mẹ Trần vừa nghe thế càng không chịu nổi, liên tục lau nước mắt, hoảng sợ nhìn xung quanh. Hành lang bên ngoài ICU hoàn toàn yên tĩnh, là đại sư Triệu dùng chút thuật che mắt, mẹ Trần chỉ đành trơ mắt nhìn bác sĩ y tá vốn đang trông chừng ở bên này đều mơ mơ màng màng đi vòng quanh bọn họ.

"Bà đừng lo." đại sư Triệu mệt mỏi lau mồ hôi: "Vốn dĩ sức khỏe con gái bà đã yếu rồi, cho dù lần này cô ấy không bị ám thì cũng phải vào bệnh viện. Bây giờ cô ấy cần tiếp tục tiếp nhận điều trị, đừng để đến lúc đó bên này chúng ta đang giải quyết, nhưng sức khỏe của con gái bà lại không tốt."

"Vâng, vâng." Mẹ Trần liên tục gật đầu.

"Có điều..." Đại sư Triệu có chút xấu hổ nói: "Đại sư tôi vừa mới về, nói thật là tôi vẫn chưa tìm được người muốn âm hôn bí mật với con gái bà. Ngày nay hiếm thấy loại âm hôn bí mật truyền thống như vậy. Rất có thể là lão quỷ chết đã lâu có chút đạo hạnh. Bà cẩn thận nhớ lại xem, rốt cuộc bà có đưa bát tự ngày sinh của con gái bà ra ngoài không? Phong tục kết hôn cổ xưa này, cần phải có lời nói của người mai mối. Nếu như là con gái bà đưa thì không sao, nhưng sợ là bà và chồng bà có từng cho hay không? Ví dụ như có người giới thiệu xem mắt cho hai người không, rồi hai người cho, đó chính là mệnh lệnh của cha mẹ. "

"Chuyện này, chuyện này..." Mẹ Trần vội vàng ngẫm lại mấy lần: "Tuệ Tuệ nhà tôi yêu đương tự do, chúng tôi cũng chưa bao giờ xem mắt cho nó, tự nó có bạn trai."

Đại sư Triệu trầm mặc một hồi, mới nói: "Chờ tối mai quan sát tình hình xem sao, nếu thật sự không được nữa thì tôi sẽ tìm người đến giúp đỡ."

Mẹ Trần lập tức luống cuống, Triệu đại sư vội vàng trấn an bà: "Bà đừng sợ, tôi là thành viên đã đăng ký của Hiệp hội Đạo sĩ. Bây giờ chúng tôi có một nền tảng trợ giúp, nếu như gặp phải chuyện không thể giải quyết được, sẽ có đạo trưởng lợi hại hơn đến giúp. Người quản lý ở Hạ Thành là một đạo trưởng họ Tạ. Nếu như tôi không giải quyết được, thì cho dù mất thể diện cái mặt già này cũng mời cậu ấy đến cho bà."