Chương 24

Editor: Mèo yêu Cá

Tạ Long Ngâm thấy người kia mở giỏ hàng thanh toán, lập tức nổi giận ngay tại chỗ. Ngó đầu qua lại nhìn thấy quần áo đặt mua là áo choàng dài kiểu cổ, một cái 299 tệ lại càng giận tới mức không có chỗ phát tiết.

"Đủ rồi, cậu toàn mua mấy thứ rách rưới gì thế này!" Nói xong lại cầm lấy ipad, lật ra một trang web riêng rồi đưa qua, lần nữa nhấn mạnh: "Bớt ở đó giả bộ đáng thương lại đi!"

n một tiếng.

Đây là trang web riêng của một nhà thiết kế, nhận làm riêng theo số đo cơ thể của người chủ, bộ đồ rẻ nhất cũng có giá hơn hai mươi nghìn nhân dân tệ rồi.

Quả đúng là rời khỏi thế giới này quá lâu rồi nên không rành về mệnh giá nữa. Mua món hàng giá 9 đồng 9 là nghèo khổ, cậu còn tưởng mua một món giá 299 tệ là giàu có rồi, lại không ngờ...

"Có cái tốt hơn nữa không?"

Tạ Long Ngâm giận đến đỏ mặt, hậm hực nói: "Mời luôn nhà thiết kế tới nhà cho cậu, vậy đủ chưa?"

"Ừm." Giang Lâm Song gật đầu, lướt trên web đó rồi tùy tiện mua đại hai bộ, trước khi nhà thiết kế tới nhà thì cũng cần phải có đồ mặc đã chứ. Nhưng mà sao người anh hai này của cậu lại cứ luôn tức giận đùng đùng thế nhỉ, thật sự đây không phải là chiến sĩ cuồng dại à, vừa nhìn mức độ giận dữ như này có khi lại sánh ngang với cấp truyền kỳ nữa đó.

Thấy cậu bỏ qua không mua cái hai trăm nghìn nhân dân tệ, lại đi chọn hai bộ rẻ nhất, Tạ Long Ngâm sống nhăn răng lại bị chọc giận đến mức run rẩy.

Rốt cuộc là cặp vợ chồng vô tích sự đó đã hà khắc đứa nhỏ như nào, lại khiến đứa nhỏ này có tiền cũng không dám tiêu vậy?

Dĩ nhiên là Giang Lâm Song không phải vì tiết kiệm tiền, từ lúc nào mà Đại thần quan Tư Nguyệt lại biết tiết kiệm tiền vậy? Chỉ là đúng lúc hai bộ này có màu đen mà thôi.

Vào đúng lúc này, cô gái nằm trên giường bệnh kia bỗng nhiên mở mắt ra, giọng nói khô khốc mà run rẩy phun ra mấy chữ: "Viết, viết... lớn..."

"Hả, con gái, con muốn uống nước hả?" Người phụ nữ lập tức tiến lên phía trước, quay lưng về phía mọi người mà nhanh nhảu rót một lý nước, gần như là dúi đến sát bên miệng con gái, vội vàng đút nước cho người kia.

Tạ Trường Hành và Giang Lâm Song cũng đồng thời cùng nhíu mày lại.

Nếu như không nhìn nhầm thì nước mà người phụ nữ kia đổ ra... là nước sôi mà?

Bọn họ thu tầm mắt lại, tạm thời đều không nói gì.

***

Dọc đường về nhà, bọn họ ngồi cùng một chiếc xe. Vì Tạ Long Ngâm bị say xe nên luôn ngồi cố định phía trước, chỗ phía sau là Giang Lâm Song và Tạ Trường Hành.

Chỗ ngồi của chiếc xe này không có thiết kế đặc biệt, cho nên Tạ Trường Hành cũng ngồi như người bình thường, xe đẩy của anh thì được tài xế bỏ trong cốp sau, Giang Lâm Song lại có dịp nhìn thấy cơ thể của anh thêm lần nữa... Lực cánh tay vô cùng khỏe, có thể tự chống đỡ cơ thể ngồi vào trong xe một cách dễ dàng luôn.

Dĩ nhiên Tạ Trường Hành cũng để ý tới ánh nhìn đánh giá kỳ quái của Giang Lâm Song, anh không để ý chuyện đó bởi vì anh cũng đang nhìn cậu.

Dựa theo tư liệu điều tra được, người thanh niên này đúng thật đã rất vất vả. Từ lúc còn rất nhỏ đã kiếm tiền bằng việc nhặt đồng nát và làm việc vặt ở bên ngoài, tuổi 15 đã đi làm diễn viên quần chúng, phí sinh hoạt và học phí năm cấp 3 đều là tự mình tiết kiệm được. Cậu không có học đại học, cha mẹ nuôi thì cờ bạc, rượu chè, bạo lực gia đình và có tất tần tật những thú vui tệ hại mà bạn có thể nghĩ tới, từ nhỏ cậu đã không ít lần bị đôi vợ chồng này dày vò.

Nhưng trên người của cậu lại lộ ra một loại cảm giác hoàn toàn khác thường, ánh mắt của cậu long lanh, dáng vẻ kiêu ngạo, ấn đường có một loại tự tin nhàn hạ, như thể mọi thứ đều nằm trọn trong lòng bàn tay.

Cứ như, cậu từng trải qua sương gió nhưng lại không hề lây nhiễm bụi trần.

Trong mắt của cậu, dường như một trang web hot nhất với giá bán hơn hai trăm, thương hiệu cao cấp có giá hơn hai mươi nghìn nhân dân tệ, hay hàng đặt may theo cá nhân không biết đắt đến nhường nào kia về bản chất vẫn không có gì khác nhau. Thậm chí lúc nhà thấy đoàn xe sang của nhà họ Tạ, ánh mắt của cậu cũng bình thản giống như nhìn thấy xe taxi bình thường ven đường vậy.

Đây là một người thú vị.

Có lẽ... Cũng là một người đáng kính nể.

Nói tới đây, món nợ mà anh nợ cậu có lẽ trả cả đời này cũng không nổi đâu nhỉ.

Hơn nữa... Tạ Trường Hành rõ ràng cảm nhận được anh hai mình đang che giấu chuyện gì đó, là chuyện liên quan tới Giang Lâm Song. Lại còn tự nghĩ là bản thân che giấu rất giỏi, nhưng sự thật thì... kỹ thuật diễn xuất quá tệ rồi. Chỉ là anh không muốn lật mặt anh hai của mình, lật mặt xong kẻo anh ta lại thẹn quá hóa giận, mặt phồng lên thành một con cá nóc.

Chẳng lẽ... Tạ Trường Hành vẫn còn đang cười, không phải là vì anh hai anh đã biết anh sắp độ kiếp, cho nên mới không dám nói cho anh biết đó chứ?

Đây lại không phải là ung thư, sao còn phải giấu anh làm gì. Tạ Trường Hành lắc đầu, hơn nữa, chuyện này cũng không che giấu nổi rồi.

Bỏ đi, anh hai của anh chỉ là một người bình thường, không hiểu rõ về kiến thức Huyền Môn, cứ để cho anh ta tự biên tự diễn như thế trước đã, vì thoạt nhìn trông cũng rất buồn cười.

Tử kiếp... Nếu như đây là nhân quả mà anh nợ Giang Lâm Song, vậy anh cảm thấy chuyện này rất công bằng.

Xe nhanh chóng ra khỏi khu vực thành phố, nhưng chủ yếu là vì nơi ở của nhà họ Tạ lại không cách quá xa trung tâm thành phố, bởi dù sao thì hai đứa trẻ sẽ không tiện đi học. Giang Lâm Song ngước nhìn biệt thự trước mặt, cảm thấy vô cùng hài lòng.

Toàn bộ khu sân nhà cực kỳ lớn, nhưng dựa theo độ giàu có của nhà họ Tạ mà nói thì lại rất nhỏ. Nhưng đi vào không được bao lâu sẽ ý thức được mỗi một tấc đất ở đây đều tỏa ra một cỗ mùi vị ấm áp dễ chịu, hẳn là nơi mà cả một nhà từ trên xuống dưới đều yêu thương đùm bọc, nghiêm túc sinh sống.

Cánh cửa lớn mở ra, quản gia Trịnh và những người giúp việc khác đều đã đứng chờ sẵn ở đó từ sớm, cực kỳ náo nhiệt. Thậm chí còn có một robot quản gia, chỉ tiếc là vẫn thiếu mất ông bà chủ của nhà họ Tạ.