Chương 3: Ngày hè quang đãng (1)

Hạ Hạc Hành ở lại bệnh viện thêm hai ngày thì xuất viện, hôm anh ra viện trời trong gió mát, dưới ánh mặt trời, cây cối ở cửa bệnh viện đều xanh mát nõn nà.

Hạ Án dìu Hạ Hạc Hành, vừa tìm vị trí chú Lý lái xe, vừa bảo vệ Hạ Hạc Hành cực kỳ chặt chẽ, Hạ Hạc Hành nhìn dáng vẻ cẩn thận của cậu, trong lòng như có một dòng nước ấm áp chảy qua, lại có chút dở khóc dở cười.

“Chú Lý!” Hạ Án nhìn thấy bảng số xe quen thuộc, ánh mắt sáng lên, vươn tay dùng sức vẫy vẫy: “Bên này!”

Chú Lý làm việc ở nhà họ Hạ cũng phải hơn mười năm rồi, ông biết quan hệ giữa hai vị thiếu gia rất tốt, trông thấy hai người sóng vai đứng chung một chỗ, ông liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui, tâm tình cũng nhịn không được trở nên vui vẻ hơn.

Chú Lý tiến lên, trên mặt mang theo ý cười: “Cuối cùng thì cậu chủ cũng xuất viện rồi, bà chủ nói hôm nay bà ở nhà tự mình xuống bếp, chuẩn bị cả bàn thức ăn ngon.”

Hạ Án dìu Hạ Hạc Hành lên xe, hai người bọn họ cùng ngồi ở phía sau xe, nghe thấy lời của chú Lý, Hạ Án trừng to mắt, hít sâu một hơi: “Mẹ cháu tự mình xuống bếp?”

Chú Lý khởi động xe, cười gượng một tiếng: “Bà chủ nói tay nghề của bà tốt hơn nhiều rồi, còn có thím Vương cũng nhìn xem nữa mà, hẳn là không có chuyện gì đâu.”

Hạ Án nghĩ tới tay nghề của bà Lê, nhìn về phía Hạ Hạc Hành: “Anh, xem ra vận khí của anh không tốt, bữa cơm xuất viện đầu tiên lại là do mẹ tự mình xuống bếp, anh nhớ chuẩn bị thuốc dạ dày trước.”

Hạ Hạc Hành bật cười: “Không có gì, tay nghề của mẹ cũng không kém đến mức đó đâu.”

Hạ Án: “...”

Anh cậu, anh cậu đang nói đùa đấy à?

Chuyện cả nhà bọn họ cùng bị ngộ độc thức ăn phải nằm viện năm đó, suýt chút nữa đã được lên đầu tin tức rồi, anh ấy quên rồi ư?!

Hạ Hạc Hành thực sự không nói sai, những tháng ngày lúc anh ở trong thế giới mạt thế, anh đã nếm qua vô số các loại đồ vật kỳ quái, vì sống sót, anh đã dùng tất cả các biện pháp, nên ...

Đồ mà mẹ anh làm ra chắc chắn không thể kinh khủng hơn những thứ đồ biến dị có độc kia được đâu.

Xe chạy ở trên đường, lúc đến đường Vọng Xuân, Hạ Án kêu ngừng: “Chú Lý, chú đưa anh cháu về trước đi, cháu nhân tiện đến tiệm xem một chút.”

Chú Lý gật đầu: “Được rồi.”

Hạ Án xê dịch mông, đến sát bên Hạ Hạc Hành, hạ giọng: “Anh, sau khi trở về anh nhìn xem mẹ làm đồ ăn thế nào. Nếu tình huống không ổn thì lập tức nhắn tin cho em, em đặt thức ăn ở ngoài đem về.”

Hạ Hạc Hành nhìn Hạ Án thò đầu lại gần, cười khẽ một tiếng, đưa tay xoa xoa phần tóc rối bù của cậu, vẻ mặt dịu dàng: “Anh biết rồi, em đi đi.”

Hạ Án cong mắt giống như hồ ly đã đạt được mục tiêu, mở cửa xe, xuống xe.

Hạ Hạc Hành nhìn Hạ Án rời đi, một lát sau anh mới mở miệng: “Chú Lý, đi thôi.”

Chú Lý lên tiếng đáp lại. Sau khi nhìn biểu tình của Hạ Hạc Hành ở ghế sau từ kính chiếu hậu, chú Lý khẽ nuốt nước miếng một cái, ông luôn cảm thấy tiểu thiếu gia vừa đi, không khí trong xe lập tức lạnh lẽo hơn.

Dưới ánh mặt trời, Hạ Án chạy nhanh vào tiệm sách của mình, giàn trầu bà trên bệ cửa sổ rung nhẹ theo gió, nhìn qua rất khỏe mạnh, Hạ Án liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hàn Sơn đang ngồi điều hoà chơi điện thoại.

Hàn Sơn không thèm ngẩng đầu lên: “Sách cũ, tôi không phải ông chủ, không biết giá, không hiểu rõ.”

Hạ Án: “...”

Vẻ mặt Hạ Án không biểu tình gõ gõ mặt bàn: “Hai ngày này thật sự vất vả cho cậu rồi.”

Hàn Sơn nghe thấy giọng của Hạ Án, vội vã ngẩng đầu, trên mặt mang theo kinh ngạc lẫn vui mừng: “Anh Án, anh về rồi?!”

Hạ Án gật đầu: “Cám ơn, lần sau mời cậu ăn cơm.”

Hàn Sơn cười khoát tay: “Có gì đâu, dù sao thì dạo gần đây em cũng không có việc gì, giúp anh trông cửa hàng hai ngày mà thôi, anh trai anh thế nào rồi?”

“Ra viện rồi.” Trong mắt Hạ Án mang theo chút ý cười: “Không có việc gì nữa.”

“Chuyện tốt nha!” Hàn Sơn vỗ tay một cái: “Vậy thì anh có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi, không cần suốt ngày lo lắng đề phòng nữa.”

Hạ Án ừ một tiếng: “Dù sao cũng không có khách, cậu về trước đi, một lúc nữa tôi cũng đóng cửa về nhà ăn cơm với anh tôi.”

Nghe được lời này, biểu tình trên mặt Hàn Sơn lại lộ ra chút kỳ lạ, cậu ta hạ giọng: “Vậy anh phải nói trước một tiếng với khách đã.”

Hạ Án: “?”

Khách ở đâu ra vậy?

Hàn Sơn giật giật góc áo Hạ Án, dùng ánh mắt ra hiệu Hạ Án nhìn về phía góc.

Hạ Án quay đầu nhìn về hướng đó, trong góc, một người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam đang cầm một quyển sách, chăm chú đọc.

Mặt mày người đàn ông sáng sủa đẹp trai, anh ta hơi dựa người vào thành ghế, một tư thế rất nhẹ nhàng thoải mái nhưng lại lộ ra hơi thở tự phụ khiến cho người khác không dám mạo phạm, giống như nơi này không phải một tiệm sách second-hand, mà là một thư phòng cổ xưa, có trà quý thơm ngon trứ danh và huân hương phụ trợ.

Điều đó khiến Hạ Án bất tri bất giác hít thở nhẹ nhàng hơn một chút.

Hàn Sơn cũng nhẹ giọng nói: “Bắt đầu từ ngày anh giao tiệm sách bảo bối của anh cho em, người này ngày nào cũng đến đây xem sách, mỗi lần ngồi là ngồi nguyên cả ngày, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi.”

Hạ Án nghi hoặc: “Anh ấy là người nhường xe đạp cho tôi hôm đó đúng không?”

Hàn Sơn gật đầu: “Đúng, nên em đang hoài nghi liệu có phải là anh ta có ý đồ không tốt với anh không, lần trước anh ta còn hỏi thăm về anh đấy, hỏi anh tên gì, bao nhiêu tuổi, sau đó anh ta lại thường xuyên chạy tới đây.”

Hàn Sơn dừng một chút: “Không chừng anh ta có ý với anh.”

Hạ Án sững sờ, sau đó đắc ý khoe khoang: “Vậy anh ta rất không bình thường.”

Hàn Sơn: “?”

“Anh không kinh ngạc chút nào à?” Hàn Sơn trừng to mắt.

Hạ Án liếc qua Hàn Sơn, vẻ mặt tự luyến: “Cậu không hiểu được đâu, trai đẹp sẽ luôn tán thưởng những trai đẹp khác.”

... Hàn Sơn bị nghẹn, nghĩ thầm điều cậu ta muốn nói không phải ý này, nhưng lại kịp phản ứng lại rằng anh Án của cậu ta hoàn toàn không biết gì về chuyện tình cảm, thời đại học cho dù là nam hay nữ, đều không có bất kỳ một người nào có thể mở cửa trái tim anh Án của cậu ta ra được, tất cả mọi người đều hoài nghi đời này Hạ Án sẽ không có lúc nào thông suốt về chuyện tình cảm cả, Hàn Sơn hậm hực: “Được thôi, anh đúng.”

Hàn Sơn khoát tay: “Anh về rồi thì em đi trước đây.”

“Được.”

Trước khi đi, Hàn Sơn lại thuận tay lấy một túi đồ ăn vặt, lúc này cậu ta mới cười ngây ngô rời khỏi, Hạ Án nhìn thoáng qua người đàn ông bên trong góc kia một chút, sau đó tự mình đi lấy bình nước, định tưới nước cho mấy bồn hoa.

Trong lúc nhất thời trong tiệm là một mảnh tĩnh mịch, chỉ có thanh âm lật sách, còn có tiếng vang của giọt nước lúc tưới cây, bầu không khí cực kỳ hài hòa.

Hạ Án tưới nước xong, lấy một bình Cocacola trong tủ lạnh ra, vừa mở nắp, nghĩ nghĩ, cậu lại quay người cầm lấy một bình trà Ô Long, đi đến trước mặt người kia đặt xuống trước mặt anh ta.

Đầu ngón tay lật qua lật lại trang sách của người đàn ông dừng lại, anh ta dịch tầm mắt từ đồ uống còn mang theo hơi nước đến trên mặt Hạ Án, người đàn ông hơi sững sờ, sau đó anh ta nhẹ nhàng gật đầu: “Cậu trở lại rồi.”

Hạ Án sửng sốt, sờ sờ chóp mũi, lời này nghe có vẻ giống như bọn họ rất quen thuộc với nhau.

Người này nhìn lạnh như băng, không ngờ lại là người dễ thân quen như vậy.

“Ừm.” Hạ Án lên tiếng, cậu nhìn quyển sách trong tay đối phương, là một quyển sách sử, nội dung không tính thú vị: “Là thế này, có thể tôi sẽ đóng cửa tiệm sớm, nếu anh thích cuốn này thì cứ mang về đi, xem như tôi đáp lễ lần trước.”

Người đàn ông gật đầu, buông sách xuống, nhưng ánh mắt nhìn về phía Hạ Án lại có mấy phần phức tạp: “Cậu... không biết tôi?”

Hạ Án: “?”

Cậu nhất định phải biết anh ta à?

Nhìn ra vẻ mê mang trên mặt Hạ Án, trong con ngươi của người đàn ông hiện lên một tia thất vọng không dễ dàng phát giác, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh như trước.

“Xin lỗi, bởi vì cậu rất giống một người bạn mà tôi quen trước đó.” Người đàn ông giải thích, anh ta đứng dậy: “Quyển sách này tôi để về chỗ cũ vậy.”

Hạ Án kịp phản ứng, cầm lấy sách: “Không cần không cần, để tôi.”

Nói xong Hạ Án cầm sách đến giá đỡ bên cạnh, một chân giẫm lên ghế, động tác nhanh đến mức khiến cho người khác không kịp phản ứng lại, có thể là do cái ghế không được đặt ngay ngắn, trong khoảnh khắc Hạ Án đứng lên, nó liền bắt đầu lung la lung lay, giống như một cây non lay động trong gió, rất có thể một giây sau sẽ bị bẻ gãy đứt thành hai nửa.

Đồng tử của người đàn ông kia co rụt lại, vừa muốn đưa tay ra đỡ thì đã nhìn thấy Hạ Án dùng một tư thế kỳ dị tìm lại được cân bằng, mà tư thế đó là chổng mông lên ngồi xổm xuống.

***

Trên đỉnh đầu Hạ Án có một sợi tóc bị vểnh lên lung lay theo động tác của cậu, Hạ Án xẹt một cái nhét sách vào chỗ cũ, sau đó nhảy xuống khỏi ghế, trong lòng thở dài một hơi.

Quá nguy hiểm, suýt nữa thì mất mặt.

Hạ Án ra vẻ thản nhiên cười một tiếng: “Được rồi.”

Người đàn ông yên lặng thu tay lại: “Ừ.”

“Sách của cậu... bày theo quy luật gì vậy?” Có lẽ do người đàn ông cảm thấy bầu không khí hơi xấu hổ, thuận miệng hỏi một chút.

“À?” Hạ Án ho nhẹ một tiếng: “Chỉ xếp theo sở thích cá nhân.”

Hạ Án nói, cậu chỉ chỉ bốn cái giá sách, từ trái sang phải: “Đây là những quyển sách tôi thích nhất, cái này cũng thích, cái đó miễn cưỡng có thể xem chút, cái kia hoàn toàn không có hứng thú.”

Quyển sách sử vừa rồi kia thuộc về loại cậu hoàn toàn không có hứng thú.

Người đàn ông gật đầu, trách không được, nhìn thì sách nơi này có vẻ được bày ra lộn xộn, nhưng cẩn thận quan sát là có thể phát hiện ra số lần các cuốn sách được lật ra đọc trong mỗi giá sách là khác nhau, giá sách càng loạn thì số lần các cuốn sách được lật ra đọc lại càng nhiều.

“Tôi rất thưởng thức cậu.” Người đàn ông nói, sau đó lại nghĩ ngợi, rồi lấy điện thoại trong túi ra, hơi nhíu mày, người đàn ông mở máy: “Cậu có thể cho tôi xin phương thức liên lạc không?”

Trên đầu Hạ Án xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng.

Cái này... Lời này nghe kỳ kỳ sao ấy.

Người đàn ông nhìn Hạ Án: “Bởi vì cậu quá giống một người bạn mà tôi quen, cái này có lẽ cũng là duyên phận, nên...tôi cảm thấy chúng ta cũng có thể trở thành bạn bè.”

Hạ Án cảm thấy lúc người đàn ông nói lên hai chữ bạn bè, vẻ mặt anh ta tựa hồ hơi mất tự nhiên.

Nhưng nhìn ánh mắt đối phương, Hạ Án lại cảm thấy người này giống như có nỗi khổ riêng, nên cậu không từ chối.

Mà dù sao cũng chỉ là một phương thức liên lạc mà thôi.

“Được.” Hạ Án lấy điện thoại di động ra: “Vậy thêm Wechat đi.”

Người đàn ông gật đầu, hai người bọn họ cùng quét mã QR, lúc này người đàn ông mới lộ ra nụ cười đầu tiên kể từ lúc bọn họ quen biết: “Vậy tôi đi trước, lần sau gặp.”

“Được.” Hạ Án bị nụ cười này làm lung lay tinh thần, nhìn đối phương rời đi, sau đó cậu mới lẩm bẩm một câu: “Thật đẹp trai.”

Chỉ kém hơn cậu một chút thôi.

Hạ Án tự luyến nghĩ.

Hạ Án ngân nga lời hát, cầm Coca ngồi vào bên cạnh bàn, thấy trong điện thoại nhiều thêm một điểm đỏ, tiện tay ấn mở khung chat của đối phương.

[ Xin chào, tôi là Hoắc Giao.]

Phụt một tiếng, Hạ Án bị sặc Coca tới tận khí quản, ho chết đi sống lại, tay chân luống cuống, lại không cầm vững điện thoại, trông cậu giống như một con mèo đang bắt lấy quả bóng vải vậy đó, điện thoại lung la lung lay, sau đó cạch một cái rơi xuống đất.

Hạ Án vẫn còn duy trì động tác đón lấy điện thoại, ánh mắt chấn kinh lại ngốc trệ.

Hoắc Giao.

Thiếu gia chân chính được tìm về trong sách...

Mà anh trai ruột của cậu…

Cũng tên là Hoắc Giao.