Chương 2

Sở Du khẽ nhíu mày, trong đầu có ấn tượng không tốt đối với thành viên trong đoàn tên Lưu Chiêu Nam này, không đúng, có lẽ là đối với toàn đội đều có ấn tượng không tốt, ai bảo cậu chính là nam phụ pháo hôi vạn người chê, tất nhiên sẽ không ai thích cậu cả, Sở Du nghĩ sau này mình quen dần là được rồi.

Kiều Nhất Hằng thu dọn đồ đạc, lấy khẩu trang ra cho hai người đeo vào, "Nhớ kỹ, bên ngoài có phóng viên, lát nữa bất kể có xảy ra tình huống gì đều không được phản ứng, ngoan ngoãn đi theo tôi, biết chưa?" Lời này chính là nói với Sở Du, dù sao thì tình hình hiện tại đang ở đầu sóng ngọn gió, Sở Du lại là loại người không nhẫn nhịn được, vậy nên tốt hơn hết là không tranh luận gì cả, nếu không những phóng viên đó sẽ lại nói mấy lời không hay, đến lúc đó rất khó giải quyết.

Sở Du đi theo Kiều Nhất Hằng, ba người vừa đi ra khỏi cổng bệnh viện, quả nhiên có một đám phóng viên đi tới.

"Sở Du, cậu bày mưu hại người, cuối cùng tự chuốc lấy báo ứng là thật hay giả?"

"Xin hỏi cậu thật sự đối phó với đối tượng Lâm Ninh, muốn ép cậu ta vào chỗ chết phải không?"

"Cậu cân nhắc đến việc rời khỏi nhóm weareone không?"

...

Kiều Nhất Hằng đi trước mở đường, "Thật xin lỗi nơi này là bệnh viện, xin đừng tụ tập, xin nhường đường, cảm ơn."

Sở Du hiển nhiên cảm nhận được những lời nói này là đang đối phó lại mình, nguyên chủ này cũng quá tạo nghiệp rồi đi. Không đúng, là tác giả tạo nghiệp mới đúng.

Chỉ là trước khi lên xe, Sở Du bị một quả trứng từ trên không trung ném xuống đập vào đầu, lòng trắng trứng chảy xuống tóc rơi xuống một bên mặt, thảm không nỡ nhìn

"Tiện nhân Sở Vũ, tránh xa Ninh Ninh chúng tôi ra!"

Ồ, còn có fan hâm mộ của chủ thụ đến trừng phạt nữa.

Kiều Nhất Hằng lập tức mở cửa xe công tác, để hai người lên xe trước, bản thân hắn đi lên sau cùng, đóng cửa lại, "Tài xế, có thể lái xe về công ty rồi."

Sở Du ngồi xuống, một tay nhẹ nhàng sờ sờ lên gò má, cảm giác nhớp nháp làm cậu thấy buồn nôn.

"Hừ, tự mình làm chuyện xấu thì tự gánh lấy hậu quả, chuyện hôm nay chỉ là chuyện nhỏ, sau này nếu không tìm được chân tướng sáng tỏ, thì hãy đợi bọn họ ép chết cậu đi."

Sở Du không nói gì, dù sao lời cậu ta nói đều là sự thật, chỉ có thể nhẹ giọng hỏi Kiều Nhất Hằng: "Anh Kiều, anh có khăn giấy không? Tôi muốn lau mặt."

Kiều Nhất Hằng đưa khăn giấy cùng nước khoáng cho cậu, "Lần sau phải cẩn thận, may mắn không phải axit sunfuric, nếu không sự nghiệp của cậu sẽ tan tành."

Xì, Sở Du bĩu môi, thật là, những ngày sắp tới vẫn thật xui xẻo.

Sau khi đến công ty, ba người họ bước xuống đi về hướng phòng tập.

"Sở Du, cậu trước tiên trở về phòng thay một bộ quần áo, thu dọn xong liền đến đại sảnh họp."

“Được.” Sở Du ngoan ngoãn đồng ý, sau đó dựa theo ký ức đi về phòng.

Nhưng khi vừa về đến phòng, cửa phòng bên cạnh mở ra, một soái ca đẹp trai lạnh lùng bước ra.

Hai người mặt đối mặt nhìn nhau, soái ca thấy Sở Du thì hơi nhíu mày, liền bỏ qua cậu rời đi.

Hóa ra đó là Nghiêm Mặc Hành, vũ công của đội, Sở Du trở về phòng của mình, mở tủ quần áo ra chuẩn bị thay một bộ khác.

Không cần phải nói, quần áo trong tủ khá đầy đủ, phong cách dễ thương, giản dị và mát mẻ đều có.

Sở Du tùy ý tìm một chiếc áo len cùng quần jean mặc vào, đi xuống phòng khách dưới lầu.

Lúc này bốn người đã tụ tập trong phòng khách, một soái ca phong cách rất khác người đang ngồi trên sô pha, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

Kiều Nhất Hằng chỉ vào một chỗ, "Sở Du, ngồi xuống trước đi."

Sở Du chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, cậu có thể cảm nhận được áp suất không khí thấp của bốn người đàn ông trên ghế sô pha bên cạnh, tốt hơn hết cậu vẫn nên tránh xa ra.