Chương 3

"Tôi quyết định ngày mai sẽ tổ chức một cuộc họp báo, đặc biệt là Sở Du, cậu chuẩn bị làm sáng tỏ cho rõ và nhớ phải lấy lợi ích của công ty là ưu tiên hàng đầu biết chưa?"

Sở Du gật đầu, "Tôi sẽ trả lời thỏa đáng."

Cậu nói câu này xong, bốn người khác đều có chút ngờ vực.

Đôi mắt quyến rũ của Bùi Yến nhìn thẳng vào Sở Du, đột nhiên mỉm cười quyến rũ, "Anh Kiều, não cậu ta bị đập hỏng rồi?"

Kiều Nhất Hằng che trán, "Các cậu cũng đừng lười biếng nữa, tôi đã nhận một chương trình tạp kỹ cho các cậu, trong khoảng thời gian này, không được phép có thêm scandal về các thành viên trong nhóm, nếu cứ tiếp tục như vậy, tài nguyên của các cậu sẽ cạn kiệt."

"Anh Kiều, anh không phải nên quan tâm nhất là Sở Du sao?" Lưu Chiêu Nam đột nhiên nói.

Kiều Nhất Hằng cười khẽ, "Bốn người các cậu đừng tưởng rằng tôi không biết các cậu ở bên ngoài làm cái gì, còn không phải do tôi che chở cho sao, cũng không hơn không kém đâu!"

Lúc này Lưu Chiêu Nam cũng xấu hổ gãi đầu.

Thấy không còn việc gì, sau khi Kiều Nhất Hằng rời đi, Sở Du lén lút nhìn bốn người đang ngồi ngay ngắn đối diện mình, trong lòng thầm nghĩ có nên nói vài câu trước khi rời đi hay không, như vậy thì mới có chút lịch sự.

“Đẹp không?” Bùi Yến nghiêng đầu cười hỏi cậu.

Sở Du luôn cảm thấy có chút rùng mình, lập tức đứng dậy, “Tôi đi về phòng trước, tạm biệt.” Nói xong, cậu hướng bốn người bọn họ cúi đầu, sau đó nhanh chóng rời đi.

Lưu lại gương mặt vẫn đang sững sờ của bốn người kia.

"Cậu ta, là bị đoạt xác sao?" Bùi Yến nhìn sang hướng Tiêu Thanh, "Đột nhiên trở nên lịch sự như vậy, mẹ nó tôi thấy không quen."

Ánh mắt của Tiêu Thanh nhìn bóng người kia rời đi, thật kỳ quái, hôm nay Sở Du thật đúng là khiến người khác không quen, không thể chán ghét nổi.

Sở Du trở về phòng, một ngày này tiêu hao quá nhiều tế bào não của cậu, hơn nữa cậu lại là một người tỉnh lại sau tai nạn xe cộ, lúc này đầu óc vẫn còn mơ hồ nên quyết định ngủ một giấc trước.

Giấc ngủ này say đến thiên hôn địa ám, đợi đến khi mở mắt ra, mới phát hiện căn phòng đã tối đen như mực.

Vào phòng tắm rửa mặt, Sở Du nhìn gương mặt của mình trong gương, giống như là đột phá ranh giới trò chơi, dựa theo dung mạo của cậu ở thế giới hiện thực mà vẽ ra, tóc ngắn đen tuyền, tóc mái tầng tầng lớp lớp cũng rất tốt, vẻ ngoài thế này đúng thật là theo phái thần tượng, làn da cũng rất mềm mại, tuy khuôn mặt còn tái nhợt nhưng đôi mắt sáng long lanh, trời sinh quyến rũ.

Sở Du thở dài, cậu biết dung mạo của cậu từ trước đến nay mềm mại xinh đẹp, thân thể xương cốt đều giống nhau, toàn thân da thịt trắng nõn, nhưng lại gầy yếu mảnh khảnh, dáng vẻ này trong tiểu thuyết đam mỹ đã gọi là đỉnh cấp dụ thụ rồi.

Thu dọn xong, cậu mở cửa ra, nhưng cảnh tượng trước mắt thực sự khiến cậu kinh ngạc không thôi.

Chính là tên Nghiêm Mặc Hành trước đó cau mày nhìn cậu không thèm nói chuyện, lúc này đang ôm một người đàn ông trong lòng, định làm mấy chuyện mười tám cộng trong hành lang.

Lúc này, nửa thân trên của người đàn ông mà cậu không quen thuộc để trần, làn da cũng tái nhợt, vẻ mặt lộ vẻ bất mãn vì du͙© vọиɠ, mà bàn tay của Nghiêm Mặc Hành đang nắm lấy đầṳ ѵú của người đàn ông trước mặt dừng lại, động tác gặm cắn cổ của người đàn ông cũng dừng, quay đầu bốn mắt nhìn nhau với Sở Du.

Thần tình trong đôi mắt này, Sở Du có thể tưởng tượng hắn đã rất thiếu kiên nhẫn, bởi vì có người đang làm gián đoạn chuyện tốt của hắn.

Sở Du lập tức giơ hai tay lên, lắp bắp nói: "Tôi, tôi, tôi cái gì cũng không nhìn thấy." Nói xong, cậu còn dùng tay vỗ nhẹ vào đầu, quả nhiên bị xe đâm rồi, trở nên không thông minh như vậy, đây không phải rõ ràng là đang giấu đầu lòi đuôi sao.