Chương 3: Việc hôn nhân

Tần Kiều từ trước đến nay làm việc và nghỉ ngơi đều có quy luật, giờ Tuất đi nghỉ, giờ Mẹo trang điểm.

Lý ma ma giờ mẹo đã ở ngoài phòng chờ, đợi hồi lâu cũng không thấy kêu.

Nghĩ thầm cô nương hôm qua bị mệt nên muộn chút cũng không sao, quản gia một canh giờ sau mới đến trình báo.

Thoải mái đợi bên ngoài, canh thời gian bà liền bước tới gõ cửa. Lý ma ma giúp Tần Kiều thay y phục, thấy cả người nàng đều là vết bầm xanh tím, nhịn không được đau lòng: “ Thiếu gia cũng thật là không biết chừng mực, cô nương sao không nói hắn, cản hắn làm bậy?”

Tần Kiều chịu đựng đau nhức cười nói: “ Ma ma, ta không sao. Giờ cũng không còn sớm, ngươi thay ta trang điểm.”

Lý ma ma đã hầu hạ bên nàng từ nhỏ, thấy nàng tránh nặng tìm nhẹ, bộ dáng là không muốn nói nhiều về chuyện này. Do dự sau một lúc lâu, bà thấp giọng nói: “ Cô nương, người đừng trách ta lắm miệng nói vài câu. Lão phu nhân qua đời khi thiếu gia tuổi còn nhỏ, người thân là trưởng tỷ đứng đầu Tần gia, mọi chuyện đều cẩn thận không sai lầm nửa phần. Ta biết người am hiểu lễ nghĩa, kiềm chế bản thân. Thiếu gia lại ngưỡng mộ người, người tự cảm thấy đây là tội ác da^ʍ ô, luôn chịu đựng đau khổ. Người không cần làm chính mình khó xử. Bên ngoài người đúng thật là mang tội lσạи ɭυâи, nhưng bọn họ là vì sắc dục qua lại với nhau, các ngươi không giống. Thiếu gia bên ngoài nhìn hành sự cẩn trọng, một khi đề cập đến chuyện của người liền trở nên bạo ngược nóng nảy. Người chống đối hắn còn không phải là làm khổ chính mình sao.”

Tần Kiều trầm mặc một lúc lâu: “ Ma ma, con người chỉ xem kết quả, khônng hỏi nguyên do, sai tức là sai. Tần gia ba đời vinh thịnh, đến đời mẹ chúng ta chỉ có chính thất có một nam nhi. Tộc ta tuy có vô số đệ tử, đều là dòng dõi giàu sang. Trên vai A Túng là hưng suy vinh nhục của gia tộc, ta không thể cho hắn vì tư tình bản thân mà từ bỏ danh dự không màng.”

“Cô nương, người chỉ là một nữ nhi, tội gì lo nhiều như vậy.”

Lý ma ma kéo ống tay áo lau nước mắt.

Tần Kiều nhìn ngoài của màu cỏ xanh um tùm thấm nhuần hoa cỏ cây cối lại thất thần một lát: “ Ở vị trí này, ở Tần gia này, ta chịu ân huệ của nó, ta muốn giữ gìn nó.”

Lý ma ma mặt đầy thương tiếc. Tần Kiều miễn cưỡng cười vui: “ Ma ma không cần như vậy, có các người thay ta phân ưu, ta không khổ.”

Nhìn xem sắc trời, nàng đứng dậy nói: “ Ma ma cùng ta đi ra sảnh ngoài.”

Tần gia trên dưới hơn ba mươi nhân khẩu, nội bộ xử lý mỗi ngày đến năm sáu kiện, đều là chuyện đơn giản, quản gia xử lý đều yên ổn, Tần Kiều cũng không cần phí nhiều tâm tư.

Khó chính là chuyện bên ngoài.

Bên ngoài điền trang những năm gần đây vì chiến công của Tần Túng nên được ban thưởng không ít, xử lý công vụ cực kỳ rườm rà.

Nàng lại không tiện ra mặt đi xem, mỗi ngày chỉ ở nhà nghe quản sự hồi báo.

Vì phòng ngừa người bên dưới lười biếng lừa bịp, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều không hề nhàn hạ.

Xem một lúc cũng gần buổi trưa, đại nha hoàn Hoa Anh tiến vào hỏi: “ Cô nương, cơm trưa hôm nay muốn dùng ở nơi nào?”

Tần Kiều buông sách, dụi dụi mắt: “ Thiếu gia có kêu người đến nói trở về dùng cơm không?”

“Không có ạ, nói là Hoàng Thượng truyền vào cung.”

“ Vậy dọn ở đây đi”

Hoa Anh dạ một tiếng rồi đi ra ngoài. Tần Kiều dùng qua cơm rồi đem một số sổ sách tính xong lại đi về hậu viện nghỉ trưa.

Một nén nhang sau mới quản lý tiếp.

Ngoài cửa sổ chùm tia sáng dần dần tắt. Lúc này ngoài cửa có người báo tin: “ Đại phu nhân tới.”

Tần Kiều nghe là thẩm đại nương Liễu thị tới liền phân phó nha hoàn châm trà, tự mình ra ngoài đón tiếp vào.

Hàn huyên vài câu với nhau, Liễu thị nói: “Hôm nay tới chúc thọ lão nương, các huynh đệ tỷ muội đều về. Đại tỷ lén hỏi ta A Túng có hôn phối chưa, ta nói chưa, nàng liền nói cô nương nhà nàng dáng vẻ tính tình đều không tệ nên nhờ ta làm mai đến hỏi ý các người.”

Liễu thị nhấp miếng trà, lại cười nói: “ Không phải ta thiên vị, ta nhìn nữ nhi kia cử chỉ hào phóng, lễ phép, nói chuyện thỏa đáng, ngược lại giống cô nương vài phần phong thái. Nếu là gả cho A Túng, chưa chắc không thể đảm đương chức vị chủ mẫu Tần gia.”

Nữ tử này nàng cũng từng gặp qua vài lần, xác thật như Liễu thị nói hiền thục tài đức.

Chỉ là xem lời nói đêm qua của Tần Túng nàng không dám tùy tiện đáp lời.

Nếu hôn sự không thành lại tổn hại danh dự cô nương.