Chương 4: Việc hôn nhân

Tần Kiều suy nghĩ một lúc liền nói: “Nhờ thím chờ mấy ngày, đợi ta hỏi qua ý A Túng, có chuyện gì ta kêu người nói cho thím, được không?”

Liễu thị cũng biết tính tình Tần Túng xưa nay kiêu ngạo khó thuần, quái đản kì dị, chỉ cần nghe Tần Kiều nói qua. Có nàng mở lời, việc này sẽ có hy vọng.

Liễu thị vui mừng: “ Cô nương làm việc, tất nhiên là sẽ được. Không nói chuyện này nữa, thím còn có một hỉ sự muốn nói cho cô nương.”

Tần Kiều tưởng trong nhà có đường huynh đường đệ thành thân sinh con, cười nói: “ Mời thím nói.”

“Cô nương vì Tần gia vất vả mệt nhọc tám chín năm, chung thân đại sự đều trì hoãn. Hiện nay A Túng đã có người hôn phối, ngày sau thành thân, trong nhà cũng có em dâu tiếp nhận. Cô nương xem như yên tâm, sao không suy xét cho hôn sự chính mình?”

Tần Kiều sửng sốt một chút.

Chung quy là nữ tử, nói đến hôn sự khuôn mặt liền có chút nóng lên: “Thím nói đùa, ta chưa từng nghĩ tới việc này, chờ A Túng thành thân trước đã.”

“Lớn nhỏ có thứ tự, trước trưởng sau ấu. Cô nương từ trước đến nay hiểu rõ lễ chế, việc này sao lại phân không rõ?”

Nàng thành thân trước? Tần Kiều đột nhiên nghĩ đến Tần Túng điên cuồng hôm qua cùng mình với những hình ảnh da^ʍ mĩ, đáy lòng có chút hoảng, cười cười nói: “Ta tuổi đã lớn, nào có người cưới.”

Liễu thị xoa gương mặt nàng, cười nói: “ Cô nương dáng vẻ thế này ngại gì không có nhân gia, hôm nay mới có công tử Lễ Bộ thị lang hỏi ta về ngươi đó.”

“Tên khốn đó cũng xứng cưới tỷ tỷ ta sao?” Tần Túng từ ngoài cửa đi nhanh vào.

Tần Kiều cả kinh đứng lên: “ A Túng?”

Người hắn mặc áo giáp, eo mang trường kiếm, toàn thân tỏa ra khí chất lạnh lùng kiêu ngạo.

Tần Túng ấn bả vai nàng ngồi xuống, cúi người chống tay bên phải nàng.

Hắn cười, đáy mắt lại không có một phần ý cười: “ Tỷ tỷ gấp cái gì?”

“ A Túng, đệ nghe ta nói trước đã….”

“ Ta không nghe!” Sắc mặt hắn bỗng trở nên cuồng bạo.

“ Nếu ta không trở về, có phải tỷ sẽ đồng ý hôn sự này? Tỷ tỷ muốn một nữ hầu hai phu? Đêm qua ta…”

“Tần Túng!”

Liễu thị vừa nghe hắn nói năng linh tinh, sắc mặt có chút thay đổi, giờ phút này thấy ngôn hành cử chỉ của bọn họ như có thâm ý đáy lòng càng không được tự nhiên.

Tần Kiều cực lực điều chỉnh hô hấp: “A Túng, đệ về phòng thay y phục trước đi, đợi lát nữa ta sẽ giải thích cho đệ.”

Tần Túng nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt hung ác.

Nàng thật sự nổi giận cũng không cười mà mặt mày nghiêm khắc nhìn hắn.

Nhìn chằm chằm một hồi, Tần Túng cũng không cầu xin gì cả, hắn ngẩng đầu hờ hững nhìn Liễu thị rồi đi ra ngoài.

“Làm thím chê cười.” Tần Kiều gian nan lên tiếng. “A Túng từ nhỏ cùng ta sống nương tựa lẫn nhau lại chợt nghe thấy ta thành thân nên trong lòng nhất thời khó chịu mới ăn nói không lựa lời, mong thím đừng ghi trong lòng.”

Liễu thị cũng hiểu được ngày thường Tần Kiều đối xử với Tần Túng cực tốt, dù là chi phí ăn mặc, giám sát giáo huấn mọi chuyện đều vì hắn, Tần Túng ỷ lại nàng cũng là đương nhiên.

Chỉ là bị dọa một trận, tinh thần bất ổn, an ủi Tần Kiều vài câu liền trở về.