Chương 3: Đóng vai bạch liên hoa trà xanh ngu ngốc.

Lăng Tuyết Mân đứng lên, để chân trần đi trên thảm“Eilisha” phủ kín trên mặt đất.

Mười ngón chân trắng nõn mềm mại như pha lê, nhỏ nhắn xinh xắn ở trên tấm thảm mang nhiều hoa văn tinh xảo, ngăn cách cảm giác lạnh lẽo mà mặt đất mang lại.

Cô chậm rãi đi tới trước giường, giơ cánh tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng mà đem bức rèm trước mặt kéo ra, trầm mặc mà nhìn ngoài cửa sổ đã có chút nắng chói mắt.

Nhìn ngoài cửa sổ mặt trời đã lên, cùng những bông hồng được chăm sóc cẩn thận trong hoa viên, những cây đại thụ đặt ở cổng vào, hết thảy đều mang vẻ rực rỡ sinh khí bừng bừng, nhưng trong mắt cô chỉ có một mảnh đất hoang vu cằn cỗi.

Cô rõ ràng biết chính mình trọng sinh, nhưng lại giống như chuyển một kiếp người mà không uống canh mạnh bà vậy.

Những khổ hận từ kiếp trước, khinh bỉ từ miệng đời, cuộc sống đảo lộn, nửa năm cười nói bán từng chai rượu nơi vũ trường, tất cả đều rõ ràng như ở trước mắt.

Cô nhịn không được suy nghĩ, cho dù đã trọng sinh, cho dù biết những việc đó vẫn chưa xảy ra, cái người cho cô ánh mắt khinh bỉ ấy giờ cũng chả biết cái gì cả, ngày hôm qua còn tới cửa dò hỏi chuyện cô đột nhiên ngất xỉu, cô cũng như cũ dặn dì Trương nói cô không thoải mái không thể gặp khách.

Cô cắn đôi môi nhợt nhạt của mình, chỉ cần tưởng tượng cái ánh mắt coi khinh thất vọng trước kia, cô liền nhịn không được mà phát run. Hắn có tư cách gì mà tỏ ra thất vọng? Lại có tư cách gì mà dám coi khinh cô?

Hết thảy không phải là do họ ban tặng sao, cô lưu lạc kiếm sống không phải bọn họ đều hy vọng thấy sao?

So với gϊếŧ người, làm hại một người rồi lại ra vẻ thương cảm thật khiến cho người khác cảm thấy buồn nôn!

Hơn nữa cô từ đầu đến chân đều là sạch sẽ, không có bán mình vì tiền. Đến chết, cô vẫn là một cô gái sạch sẽ trong trắng. Đêm đó cô có đã có ý định tới giải thích, nhưng là như thế nào mà tự chứng thực cho bản thân đây?

Cô rốt cuộc chịu đựng không được, chậm rãi dựa tường ngồi xuống, đôi tay còng qua đầu gối.

Tấm thảm đắt tiền có thể ngăn được lạnh lẽo từ mặt đất, lại ngăn cản không được sự lạnh lẽo từ trong lòng cô.

Cô toàn thân run rẩy, cắn răng, nghĩ tới tên ba người kia.

Nước mắt từ gò má trắng nõn chảy xuống, nhỏ giọt trên mặt đất, ánh mặt trời phản chiếu dấu vết của nước mặt tạo ra ánh sáng nhức mắt.

Khóc rất lâu, như muốn đem những ủy khuất trắc trở của kiếp trước đều phát tiết ra sạch sẽ.

Người trong nhà đều cho rằng cô đang ngủ, cũng không có người tới gõ cửa. Làm cô có đủ thời gian nhớ lại kiếp trước, vì kiếp này mà lập kế hoạch tỉ mỉ.

Cô vỗ vỗ vào mặt, ngồi xổm ngồi hồi lâu hai chân có chút đã tê rần. Cô dùng đôi tay chống đỡ đứng lên.

Đi đến phòng tắm hất nước lạnh lên rửa mặt. Tuy rằng chỉ mới sáng sớm nhưng nước máy đã mang theo độ ấm của mùa hè, nước đập vào mặt không khiến người ta run rẩy, ngược lại càng làm người ta tỉnh táo hơn.

Dùng khăn lông trên giá lau khô mặt, cô ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương. Một Lăng Tuyết Mân trẻ hơn 10 tuổi.

Cô giơ tay. Đầu ngón tay thon dài xẹt qua gò má trắng mịn.

Đối với gương mặt của thiếu nữ tuy nhợt nhạt lại thanh tú trong gương, cô nở một nụ cười cứng đờ.

Nụ cười không hề phù hợp với một thiếu nữ 16 tuổi, nhưng bộ dáng lại cực kỳ giống nụ cười công nghiệp kiếp trước, nụ cười chuyên nghiệp dùng để tiếp khách, dụ dỗ khách mua rượu.

Kiếp trước, cô vì tích thêm nhiều phần trăm hoa hồng mà không chỉ đem giá cả hương vị nhớ rõ ràng, mà còn luyện cả kĩ năng thay đổi sắc mặt chuyên nghiệp trước mỗi khách hàng.

Sắc mặt tuy rằng có chút tái nhợt nhưng có thể nhìn ra được da thịt như tuyết.Vầng trán đầy đặn, tinh tế, mày liễu cùng một đôi sáng to sáng ngời, trong veo như suối. Chiếc mũi cao thẳng, đôi môi căng mọng chúm chím như anh đào. Ngón tay mảnh khảnh sờ từng tấc một trên gương mặt tinh xảo.

Kiếp trước cô khinh thường tâm kế, chướng mắt những nữ nhân bám vào nam nhân mà leo lên.Sống lưng luôn thẳng, không bao giờ cúi đầu, tuyệt không dễ dàng ở trước mặt người khác rơi lệ. Cho rằng chỉ cần chính mình đủ nỗ lực, đủ ưu tú, là có thể hấp dẫn ánh mắt mọi người. Tuy rằng cùng bạn bè chơi bời du lịch nhưng cũng dành nhiều thời gian âm thầm mà học tập.

Cô dưới đáy lòng thầm hỏi chính mình: “Lăng Tuyết Mân, kiếp trước sống như vậy, có từng có người thật sự đã hiểu mày sao? Đến chết đều không có người nào hiểu ưu điểm, hiểu nỗ lực của mày, không có!”

Bất tri bất giác cô sớm đã rơi lệ đầy mặt.

Cô giơ tay lau hết nước mắt trên mặt, nhìn mình trong gương cười cười, dưới đáy lòng thầm nhủ: “Đi thôi,thuận theo lòng mình, không hối hận, không quay đầu lại, không sợ hãi. Bảo vệ người nhà thật tốt, không làm việc khuất tất, đừng chỉ bày ra khuyết điểm, mà hãy cho cả thiên hạ biết ưu điểm của mình.”

Còn không phải là bạch liên thánh mẫu trà xanh sao, nếu nam nhân thích, cứ làm như họ mong muốn đi.

Đám đàn ông nông cạn này, bọn họ không xứng có được tình yêu thật sự. Không phải muốn cái gọi là tâm địa hiền lương, thánh thiện sao? Cô nguyện ý dùng cả đời đóng vai, chỉ cần không hại tới người nhà.

Đối với người đã ch,ết một lần, lễ nghĩa liêm sỉ đạo đức, đều không quan trọng bằng việc có thể sống sót.

Ngẩng đầu lên lần nữa, trong ánh mắt cô chính là sự kiên định. Giờ khắc này, cô muốn có một cuộc sống hoàn toàn mới.