Chương 6: Cơ thể

Thứ không chiếm được luôn là tốt nhất, thế nhân toàn như thế.

Nếu không đời sau sao lại có khái niệm “Nốt chu sa cùng bạch nguyệt quang”.

Ngoài phòng hành lang im ắng.

Cô cùng cha mẹ cùng ở 1 căn biệt thự gia đình, diện tích không lớn nhưng nội thất đều đầy đủ.

Trong nhà thuê 2 dì giúp việc, ăn cơm hoặc là khách tới mới có thể lên lầu gọi cô, đời này cô tái sinh dính một trận sốt cao.

Lăng Tuyết Mân tối hôm qua phát hiện chính mình trọng sinh, đầu óc một mảnh hỗn loạn, cha mẹ đều có việc đi công tác, bác sĩ gia đình tới kê đơn thuốc rồi giải thích vài câu liền đi. cô dặn dò các dì nói: “Cha mẹ ra ngoài công tác vất vả, bác sĩ đã kê thuốc, sốt cũng hạ rồi, chuyện này không cần nói cho bọn họ.” Hơn nữa cô quá mệt mỏi, dặn các dì người làm sáng nay không cần gọi cô, muốn ngủ một giấc thật thoải mái.

Hai dì Lăng gia cũng đã mười mấy năm, tự nhiên sẽ hiểu tiểu công chúa Lăng gia này được cưng chiều như nào, thấy cô đã hạ sốt, chỉ là trên mặt vẫn còn tái nhợt, liền cũng yên lòng gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Cô không có đi tìm di động, mà là giương mắt nhìn nhìn ngoài cửa sổ mặt trời sớm đã lên cao, biết được đã là giữa trưa.

Vì bảo trì nhiều năm dáng người mảnh mai gầy yếu, cô không phải người ăn uống nhiều. Ăn cơm đối với cô mà nói chỉ là duy trì sinh mệnh. Nhưng từ khoảnh khắc được trọng sinh, liền thề phải đối xử với bản thân thật tốt, 12 giờ bữa sáng còn không có ăn chính là ngược đãi dạ dày chính mình.

Vì thế, cô không đổi áo ngủ liền đi xuống lâu, quyết định ăn cơm trưa rồi mới suy nghĩ bước tiếp theo của kế hoạch.

Dọc theo tay vịn chậm rãi đi xuống theo cầu thang xoắn ốc, phòng khách mang phong cách cách tân Trung Quốc phù hợp với người già và trung niên.

Cửa sổ bằng kính kéo dài từ trần tới sàn mở rộng, phòng khách gần 100m2, nguyên bộ bàn ghế gỗ đỏ cùng những đồ đạc bài trí khác.

cô quét mắt, cách bày trí giống như với kiếp trước, cô không có đi vào phòng khách, mà là đi tới cổng vòm chỗ của phòng ăn thông với phòng khách.

Cha mẹ bởi vì sự nghiệp bận rộn, thông thường chỉ có cô một mình ăn cơm. Bất luận kiếp trước kiếp này, cô đều không thích một mình ngồi trên cái bàn lớn ăn cơm, một loại cảm giác cô đơn không nói nên lời.

Xuyên qua cổng vòm lướt qua bàn lớn, Lăng Tuyết Mân tiến tới cái bếp tây trong phòng bếp, nơi này là quầy bar mẹ Lăng đã sửa lại , dùng để cùng bố Lăng nhàn rỗi tình cảm ngồi uống rượu. Nhưng hiển nhiên hai vị quá bận rộn mà không có dịp sử dụng, ngược lại thành nơi Lăng Tuyết Mân vẫn hay ngồi 1 mình ăn cơm.

Ở phòng trong phòng bếp các dì đã thấy được cô, chào rồi dò hỏi cô có muốn ăn cái gì không.

26 năm kiếp trước, bữa sáng trong kí ức đều là thức ăn phương Tây.

Bánh mì nguyên cám cùng sữa bò phối hợp cũng là duy trì dáng người.

Nhưng mà sau này, cô phát hiện ăn sau ca đêm ở hàng vỉa hè chính là mỹ thực, có thể làm cô cảm nhận được nhân gian còn tồn lưu một chút ấm áp.

Điều kiện có hạn,1 năm cuối cùng cô chưa từng ăn qua bữa sáng kiểu tâytây, ngược lại sẽ ăn ở xe đẩy ven đường sau khi tan làm.

cô không muốn gây ra quá nhiều bất thường, vì thế vẫn là dặn dì hâm một ly sữa bò cùng hai cái bánh mì nướng.

Ăn xong miếng bánh mì nướng nhạt nhẽo vô vị, cảm ơn dì rồi liền trở về phòng.

Hơn nữa nói cho dì, đêm nay cô không ở nhà ăn, muốn đi ra ngoài một chuyến, không cần chuẩn bị cơm cho cô.

Lăng Tuyết Mân trở lại phòng, đem rèm cửa mở ra từ sáng kéo lại, đi tới chiếc gương soi toàn thân.

Ngón tay mảnh khảnh thon dài nhẹ nhàng kéo dây của áo ngủ tơ tằm, quần áo tuột xuống mặt đất, thân hình thiếu nữ trắng tinh không mảnh vải xuất hiện ở trong gương.

Cô chống tay xuống, hai chân khẽ dang ra, qυầи ɭóŧ ren cũng từ từ tuột xuống dưới.

Bỏ qua đống quần áo hỗn loạn trên mặt đất, ánh mắt cô lướt từ xương quai xanh tinh xảo xuống hai đầṳ ѵú cao vυ"t, hai đầṳ ѵú run rẩy khi tiếp xúc với hơi lạnh trong phòng, bộ ngực đầy đặn trắng nõn đã săn chắc hơn vì bị nịt ngực thường xuyên.

Đúng vậy, cô kiếp trước từ khi dạy thì đã có bộ ngực phát triển tốt quá mức khiến cô đau đầu, 16 tuổi mà có kích thước 36D, đối với các bạn cùng trang lứa là lớn rồi.

cô nhớ lại nguyên nhân quyết định nịt ngực từ kiếp trước, sợ hãi khi vận động khiến ngực nảy lên, ngực lớn mặc áo sơ mi dồng phục cũng không đẹp, sau lại thành thói quen, kiếp trước cho tới khi tự tử Lăng Tuyết Mân vẫn chưa từng tháo nó ra.

Chỉ có khi ở nhà cô mới thoải mái bỏ nịt ngực, cho nên có rất ít người biết chuyện cô nịt ngực quanh năm.

Suy nghĩ của cô trở về chính mình ở trước gương, thiếu nữ mở ra năm ngón tay, ôm lấy bầu ngực của mình ở trước gương, khe núi sâu hiện ra trong tầm mắt.

cô không còn cảm thấy xấu hổ về bộ ngực lớn của mình nữa, mà là rất có hứng thú dùng ngón tay nghịch ngợm điểm hồng trên đỉnh, khẽ phát ra vài âm thanh rêи ɾỉ ngắn ngủi.