Chương 5: Quá khứ 2

Từ sau buổi buổi họp mặt 4 người ngày hôm đó, bốn người đều dường như không có việc gì mà cùng nhau trở về nhà.

Lúc ấy đơn thuần Lăng Tuyết Mân cũng không có cảm nhận được dòng điện ngầm trào dâng dưới gương mặt điềm tĩnh của 3 người kia.

Hiện tại ngẫm lại chính mình thật là ngốc đến đáng yêu, trong tất cả cũng chỉ có chính mình không nhanh nhạy nhìn mặt đoán ý người, còn cố tình cho rằng EQ mình kiếp trước còn tạm ổn nữa chứ.

Lăng Tuyết Mân nghĩ vậy tự giễu môi cười cười.

Bên ngoài ánh mặt trời đã lên cao, nhìn ngoài cửa sổ những tán cây xanh lớn và những vầng sương mù đang tan dần mang đậm chất mùa hạ phương bắc. Âm thầm đối với chính mình mà đánh giá , kiếp trước tự nhận là ưu tú, kỳ thật là còn lâu mới đủ. Cầm kỳ thư họa chẳng qua là dệt hoa trên gấm, 1 năm ra ngoài lăn lộn, Tuyết Mân học được đạo lý đối nhân xử thế nhiều hơn cả 25 năm trong quá khứ.

Nhưng cho dù là kiếp trước sống không tài giỏi , EQ không cao, nhưng cũng không phải loại “Gieo gió gặt bão” như trong miệng người đời nói.

Cô cùng lắm là có điểm cao ngạo cùng kiêu căng, cũng không có hãm hại vô cớ người khác, tội không đến chết.

Nhưng là tất cả mọi người cho rằng cô sai.

Chỉ có thể nói, kiếp trước hồn đều bị mấy tên nam nhân câu đi rồi, còn đâu thèm quan tâm tới mọi chuyện đúng sai

Nhớ tới kiếp trước những nam nhân đó cũng chẳng phân biệt đúng sai, Lăng Tuyết Mân gợi lên khóe miệng cười nhếch khinh bỉ.

Nhớ tới thật lâu trước kia đọc một câu chuyện cũ, một người nam nhân bởi vì vấn đề chiều cao mà bị bạn gái ghét bỏ, mặc kệ nguy hiểm mà nhất quyết muốn cắt chi nối chân, mạo hiểm làm phẫu thuật. Bạn của hắn đến cuối cũng chỉ nói một câu. “Nếu không thích ông, ông cao lên cũng sẽ không thích ông.”

Khi yêu một ai đó, bạn sẽ yêu tất cả của người đó. Khi hận người nào đó, thù hận cũng sẽ che mất hai mắt bạn.

Nhưng là Lăng Tuyết Mân kiếp trước lúc nghe được những lời này, thực không để bụng mà cho rằng là bởi vì nhà trai không đủ ưu tú, không đủ nỗ lực mới có thể làm bạn gái tìm lấy cớ để chia tay.

Cô cho rằng chính mình sẽ không trở thành người như vậy.

Cô cho rằng chỉ cần nỗ lực là có thể có được tất cả.

Nhưng cuộc đời lại tát cho cô một cái thật mạnh, nói cho cô biết, không yêu chính là không yêu , dù làm bao điều cũng chỉ là tự mình cảm động. Người có được người mình ngưỡng mộ, trong tâm toàn là thiên vị đâu còn để ý tới người khác nữa.

Sau khi Lệ Hoa Trì tuyên bố hẹn hò cùng cô gái kia không lâu, liền đem cô gái vào nhóm bọn họ mà bảo bọc.

Nhưng tin đồn nhảm nhí trong trường ngày càng nhiều, phần lớn là những lời lẽ vớ vẩn do những nam sinh đồn. Cô tuy rằng không hiểu sự thay đổi đột ngột của trúc mã, nhưng cũng khinh thường với mấy kẻ đi theo sau lưng người khác nói lời nhảm nhí

Tới tận hơn 1 tháng sau vào buổi thể dục của khóa

Sân thể dục cách đó không xa truyền tới những âm thanh ầm ĩ.

Ban của cô cùng ban 3 học thể cùng thời gian. Từ tiết thứ 2 tới tiết thứ 3 mỗi chiều thứ 5, bạn cùng phòng vội vã chạy vọt tới chỗ cô “Ai nha Mân Mân sao vẫn còn ở đây, hai ca ca của cô đánh nhau rồi kia kìa.”

Lăng Tuyết Mân cùng 3 vị nam thần thanh xuân vườn trường là thanh mai trúc mã, chuyện này toàn trường đều biết, trong đó hai người đánh nhau tự nhiên có người tới thông báo với cô.

Cô bị khuê mật túm đi nửa tin nửa ngờ mà đi tới sân thể dục bên kia, tập trung nhìn quả nhiên là Lệ Hoa Trì cùng Lục Cảnh Vân hai người đang đánh nhau, mà Phó Hàn Thâm người từ nhỏ luôn điềm tĩnh cư nhiên không có ngăn bọn họ lại, chỉ đứng im mà quan sát.

Người chung quanh càng ngày càng nhiều, mỗi người 1 ý góp nhau bàn luận sôi nổi. Giang Ngữ dùng ánh mắt ý bảo Lăng Tuyết Mân muốn hay không đi lên can ngăn. Lăng Tuyết Mân xuyên qua đám người đi đến bên cạnh Phó Hàn Thâm, muốn hỏi rõ ràng chuyện này làm sao vậy?

Liền nghe được tiếng khóc nức nở nữ sinh ở đám người bên ngoài khàn cả giọng hô to: “Các anh đừng đánh nhau nữa được không, các anh không cần như vậy!”

Mọi người quay đầu nhìn lại, vẫn là cái cặp cùng đôi giày đã cũ tới sờn cả vải, không có bất kì trang sức nào, không biết một đồng tiền có thể mua được bao nhiêu cái dây buộc tóc rẻ tiền trên mái tóc đang buộc đuôi ngựa kia.

Đúng là bạn gái đã hẹn hò hơn 2 tháng nay của Lệ Hoa Trì, Bạch Mộng Tuyết.

Mọi người ở đây chắc chắn đang nghĩ tới câu chuyện cẩu huyết 2 nam tranh 1 nữ đi, lại ở trong tối tự nói thầm: Không có khả năng đi, một tên điên lại có một tên khác lây bệnh sao?

Liền thấy bên kia vừa rồi còn đánh nhau đã nhanh dừng lại.

Mọi người hãy còn đang sửng sốt, Bạch Mộng Tuyết đã nhanh tiến vào từ đám đông chật kín không còn khe hở.

“Các anh không cần vì em đánh nhau, Lục Cảnh Vân, em đã cùng Lệ Hoa Trì ở bên nhau. Là anh ấy vào thời điểm em khó khăn nhất trợ giúp em, cho em ấm áp. Em không có khả cùng anh ấy chia tay mà cùng anh ở bên nhau, các anh không phải hảo huynh đệ sao? Như thế nào có thể vì em đánh nhau? Đừng có đánh nữa!” Bạch Mộng Tuyết chen vào lớn tiếng nói. Đám người yên tĩnh ba giây sau giống như nước sôi bắn vào trong chảo dầu, bàn luận hết đợt này tới đợt khác.

Cô ngơ ngác mà nhìn vào giữa đám người, bọn họ bàn luận gì cô căn bản không nhớ rõ.

Nhưng là Lục Cảnh Vân nói “Vậy công bằng cạnh tranh đi”.

Cái người bao lâu vẫn im lặng bên cạnh cô lại lên tiếng “Cả tôi.” Thật là ăn sâu vào não cô.

Cho tới đêm hôm đó, nói cách khác, kiếp trước và cả kiếp này cô cũng chưa hiểu tại sao sự tình lại phát triển tới mức như này.

Một học sinh chuyển trường xuất thân từ xóm nghèo, biến huynh đệ mười mấy năm bên nhau phản bội lại cô?

Mà cô, từ nhỏ đã có bí mật không muốn người khác biết được: cô thích Phó Hàn Thâm, thích mười mấy năm, ngay từ nhỏ đã nghe người lớn trêu rằng sau này lớn lên làm nàng dâu của Phó Hàn Thâm.

Hạt giống tình yêu trong lòng, mọc rễ ăn sâu.

Vào lúc ban đêm cô mơ màng hồ đồ về đến nhà.

Trong đầu chỉ còn lại có câu kia “ Cả tôi”. Đây là có ý tứ gì? Phó Hàn Thâm cũng thích cô bé xóm nghèo kia sao? Còn cô, cô tính là cái gì, vậy tình cảm nhiều năm như vậy tính cái gì?

Đêm đó, nước mắt cô ướt đẫm gối đầu, thức trắng đêm không ngủ, quyết định ngày hôm sau liền đi tìm Phó Hàn Thâm hỏi rõ ràng minh bạch.

Kết quả đúng là làm cô choáng váng.

“Mân Mân, cả 3 người bọn anh đều thích cô ấy, cô ấy cùng chúng ta không giống nhau, cùng những người chúng ta biết không giống nhau, về sau các em có thể thử chơi chung, cô ấy là người là thực thuần khiết sạch sẽ tâm địa thiện lương, cô ấy vừa mới chuyển tới, không có quen biết ai , các em lại là cùng lớp, anh hy vọng các em có thể trở thành bạn tốt. Có thể giúp anh bảo vệ cô ấy được không?”

“Còn em thì sao?” cô ngẩng đầu, gương mặt tinh xảo sớm đã tràn đầy nước mắt.

“Ba người bọn anh đều xem em là em gái, em không cần lo lắng, tuy rằng bọn anh có người mình thích, nhưng vẫn luôn xem em là em gái ruột mà đối xử.”

Cô khóc lóc chạy đi, hắn cũng không có đuổi theo.

Từ đó về sau Lăng Tuyết Mân, rõ ràng mà nhận thấy tâm lý của chính minh mình đã thay đổi.

Kỳ thật hiện tại ngẫm lại, năm đó có lẽ chỉ là chiếm hữu, từ nhỏ cô đã có 3 người anh trai ở bên cạnh bảo bọc, bên cạnh họ nhiều thêm một người nữ sinh, vẫn là chướng mắt. Cô mười mấy năm qua bá chiếm 3 người ca ca thanh mai trúc mã, cũng có lẽ là tình cảm dành cho Phó Hàn Thâm cũng chỉ là chiếm hữu, tóm lại cô nghĩ lại lúc đó đúng là hành vi vô lý.

Đối với tình cảm dành cho Phó Hàn Thâm, từ không cam lòng đến yêu mà không có được.

Bắt đầu cái vai “Ác độc nữ phụ” của cô. Nghĩ đến kiếp trước làm ra chuyện ngu xuẩn, cô cư nhiên cười thành tiếng.

Thật là 1 chút cũng không giống tuổi 16 của chính mình.

Sau cuộc ẩu đả ở sân thể dục, cao trung đến tốt nghiệp đại học, bốn người bắt đầu mối quan hệ mấy năm dây dưa không rõ.

Hoặc là nói, năm người, nếu tình cảm đơn phương kia cũng được tính vào.

Hiện tại hồi tưởng, nữ nhân kia cũng là thật sự lợi hại. Có thể đi giữa 3 người nam nhân cực phẩm kia, mấy năm thậm chí cả chục năm trong tương lai, điểm này, cho dù là hiện tại, cô đều tự than thở không bằng.

Nhưng là cô lúc ấy thật sự ghen ghét, ghen ghét muốn nổi điên.

Cô nằm mơ đều tưởng tượng có một người yêu cô tới mù quáng. Nhưng cô đến chết đều chưa từng đạt được tình yêu như vậy.

---------------------------------------------------------------------------------

Lời tác giả: tâm lý kiếp trước của nữ chính rất dễ hiểu, cả 3 người đàn ông luôn yêu chiều mình lại đi yêu cùng 1 người, như cô bé bị cướp mất búp bê vậy