Chương 1: Phong ấn bị phá bỏ

Cha, cha làm gì vậy?

- Con đừng hỏi gì nhiều, cứ làm theo ta.

Lâm Ngạo Thiên cha của Lâm Tú Uyên và cũng là một pháp sư giỏi, là bực thầy ai cũng phải kính trọng, nhưng vấn đề lại xảy ra, dạo gần đây những người sở hữu con mắt âm dương và các pháp sư đều mất tích một cách bí ẩn.

Không những vậy, Lâm Ngạo Thiên còn cảm nhận được phong ấn quỷ dữ Dạ Xoa đang bị lung lay, đây là một con quỷ do tổ tiên nhà họ Lâm chấn giữ, từ thế này qua thế hệ khác.

Lâm Ngạo Thiên cầm một con dao, rạch vào lòng bàn tay Tú Uyên, khiến máu của cô rơi xuống một cái quan tài băng.

Tú Uyên giật mình la lên.

- Cha, con đau.

Bên trong đang chưa cái xác của một nam nhân, điều kỳ lạ là người này không bị phân hủy, còn rất giống người cổ, ăn mặc cổ trang, các đường nét trên mặt vô cùng thanh tú, phải nói là một cực phẩm.

Tú Uyên nhìn cái xác ấy rồi nhìn cha một cách khó hiểu.

- Dùng máu con để liên kết, đánh thức lệ quỷ.

Đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại, tỏ vẻ khó hiểu.

- Cha định làm gì với các xác này?

Cha cô không nói, trực tiếp đưa vết thương đang chảy máu vào miệng nam nhân ấy, lạ thay máu nhỏ đến đâu, đều bị các xác đó hút hết, làm cô rùng mình một cái.

Ông bình tĩnh dặn dò cô.

- Sau này, nếu ta có mệnh hệ gì, thì con hãy đến nhà họ Hoàng, chỉ cần xưng tên con là Lâm Tú Uyên, cha là Lâm Ngạo Thiên, thì họ tự biết làm gì.

- Cha!? Như vậy là sao?

Sự khó hiểu trong cô chưa dứt, thì một trận phong ba, cùng với làn khí đen từ trong một cái hang bay ra, nó lao đến như muốn tấn công cô và cha của cô.

- Tú Uyên, mau lập trận.

Rồi đẩy cô ra, một mình chống đỡ lại làn khí bất ngờ ấy, hai tay kết ấn trước ngực, miệng lẩm bẩm chú ngữ, một luồng ánh sáng màu vàng bay đến chặn đứng luồng khí ấy, hai bên ngang tài ngang sức.

Tú Uyên nhìn thấy cảnh này cũng rất bất ngờ, theo cha bắt ma mấy năm nay, đây là lần đầu tiên cô chứng kiến cảnh này.

Không trần trừ, cô nhanh chóng lấy một cái hũ trong túi đã chuẩn bị sẵn từ trước, bên trong là máu chó mực, theo lời của cha, cô đi thành 4 phía, tương đương với Đông, Tây, Nam, Bắc, vẽ xong cô đứng sang một bên rồi chắp tay lên ngực, miệng đọc thần chú kích hoạt trận pháp bắt quỷ.

- Bốn phương, tám hướng nghe lệnh triệu hồi, mượn dương, mượn khí, trấn áp quỷ hồn. Kích hoạt.

Câu nói Tú Uyên vừa dứt, thì cha cô cũng thượng thế ngả người ra phía sau, làn khí đen ấy theo quán tính mà không tự chủ được, lao về phía trước, ngay bên trong trận pháp cô vừa vẽ.

Ngay khi nó bay vào, lập tức trận pháp được kích hoạt, bốn hướng chiếu thẳng lên trời, tạo lên bốn bức tường ngăn cách không cho nó thoát ra.

Mỗi lần nó chạm vào, là lại vang lên tiếng xì xèo, giống như da thịt bị đốt cháy.

Một giọng nói rùng rợn như từ dưới âm ti địa phủ cất lên.

- Năm xưa, các ngươi bắt được ta, là do tứ tướng đều là khắc tinh của ta, đến bây giờ trải qua hàng nghìn năm, các người nghĩ với cái trận pháp cỏn con này mà giam được ta sao.

Rồi nó cười lên khanh khách, nghe thật rợn người.

- Không hay rồi, con mau đi lấy roi sát quỷ cho ta.

- Dạ!

Nhận thấy con quỷ ấy, đang cố gắng thoát ra khỏi trận pháp, cách duy nhất chính là dùng thần khí mà tổ tiên để lại.

Nhìn thấy Tú Uyên chạy qua, nó như bị kí©h thí©ɧ, chu lên như tiếng sói thật đáng sợ.

- Mắt địa ngục, con bé đó sở hữu mắt âm dương của ngục, đúng là ông trời muốn giúp ta mà.

Cha cô nhíu mày, giọng đanh thép.

- Đừng hòng chạm vào con bé, ta có chết cũng phải giam giữ con ác quỷ như ngươi.

Cô chạy nhanh qua túi đồ, nhưng xui thay, bàn chân cô chạy qua đã vô tình đạp vào chữ vừa vẽ, làm mất đi một dấu, sai một ly, đi một dặm.

Lập tức nó đã khiến trận pháp bị nổ tung, làm cô bắn sang một bên, cha cô hốt hoảng gọi tên.

- Tú Uyên.

Chớp lấy cơ hội, quỷ Dạ Xoa cướp đoạt thân xác của Tú Uyên, cha cô muốn ngăn lại, nhưng đã quá muộn.

- Cút ra khỏi người con bé ngay lập tức.

Cha cô tức giận, giọng nói uy mãnh đầy sức mạnh.

Quỷ Dạ Xoa không mấy quan tâm, nó từ từ đứng dậy, đưa bàn tay lên trước mặt ngắm nghía hồi lâu, rồi nói.

- Cơ thể con bé này, quả nhiên rất thiên phú.

- Cút nhanh.

Ánh mắt cha cô đằng đằng sát khí, lấy ra một thanh kiếm gỗ, rồi đốt một lá phù trên đó, miệng lẩm bẩm giống như tiếng thái.

Quỷ Dạ Xoa nhìn với ánh mắt đầy khinh bỉ, miệng nó nhoẻn lên nụ cười độc ác.

- So với tứ tướng ngàn năm trước, thì ngươi chả là cái thá gì cả.

Cha cô cầm kiếm lao đến, quỷ Dạ Xoa thấy vậy cũng đạp nhân bay đến trước mặt, một trận đau nhói từ ngực, chính bàn tay cô đã đâm xuyên thủng ngực của cha mình, máu từ đó chảy ra không ngừng.

- Phế vật.

Tưởng chừng như chiến thắng đã thuộc về mình, thì bất chợt cha cô khẽ cười khẩy.

- Tao sẽ không để mày làm hại con gái của tao.

Đúng lúc này, từ khi nào trên tay cha cô cầm theo một lá phù màu đỏ, lá phù đặc biệt, công dụng của nó chính là đẩy linh hồn quỷ dữ ra khỏi cơ thể, hay nói cách khác nếu tu vi không cao thì sẽ bị thanh tẩy biến mất vĩnh viễn.

Nhận thấy nguy hiểm, quỷ Dạ Xoa gào lên một tiếng, cố gắng rút tay ra khỏi ngực cha cô, nhưng không thể.

Lâm Ngạo Thiên cầm lá phù đỏ dính chặt lên tay cô, đọc câu thần chú cũng phải khiến nó run rẩy, lập tức thoát ra khỏi thân xác cô.

Nó giận dữ hét lên.

- Lão già khốn kiếp.

Sau khi bị đánh buộc phải thoát ra khỏi cơ thể cô, thì cô cũng dần tỉnh lại, nhìn thấy mọi thứ trước mắt, cô bắt đầu sợ hãi mắt ngấn lệ, nhưng cha của cô đã quát lớn.

- Không được khóc, nước mắt chúng ta chỉ có rơi vì cha mẹ, không rơi trước mặt kẻ thù.

Tú Uyên nghe xong nín bạch, cha cô lấy tay cô ra khỏi ngực rồi nhẹ nhàng nói.

- Tú Uyên con nhìn cho kỹ đây.

Cô hoang mang không kịp hiểu gì, quỷ Dạ Xoa cũng đang nổi giận, lao nhanh về phía cha của cô, đồng thời lúc này, cha cô lấy ra trong người một miếng ngọc bội có khắc hình con rồng nhỏ.

Lấy máu trên ngực của chính mình, rồi bôi lên ngọc bội, sau vài nét bút nghệch ngoặc, một con thần long xuất hiện bay lượn trên bầu trời.

- Cái này gọi là, dùng máu để triệu hồi thần thú.

- Lão già, khốn kiếp đừng hòng phong ấn ta một lần nữa.

Quỷ Dạ Xoa định chạy, nhưng chạy đến đâu đều bị thần long chặn đầu, thần long dùng cơ thể mình cuộn tròn, siết chặt nó, rồi gào lên khiến nó dẫy giụa không thôi.

Tú Uyên vẻ mặt đầy kinh ngạc, ánh mắt đầy sự hiếu kỳ nhìn thần long.

Ngay lúc này cơ thể làn khói của quỷ Dạ Xoa cũng dần hiện lên, đó là một cơ thể giống con người, nhưng lại có hai cái răng nanh dài, nhọn hoắt, toàn thân đen xì như một cục than.

Thần long cuốn chặt nó, dần dần đem nó lại về nơi để phong ấn, trước ngàn cân treo sợi tóc, nó bỗng quay lại nhìn thẳng vào mắt Tú Uyên, bất chợt toàn thân cô như có dòng điện chạy qua.

Cha cô lúc này nhận ra thì đã quá muộn, chỉ thấy quỷ Dạ Xoa hét lên một chữ.

- Mở.

Ngay sau đó, đôi mắt của Tú Uyên chuyển thành màu vàng, sáng rực chiếu lên bầu trời, thu hút rất nhiều cô hồn, dã quỷ mò đến.

- Con quỷ hôi hám, ngươi dám phá bỏ phong ấn đôi mắt nguyền rủa địa ngục sao?

Cha cô càng tức giận, thì nó lại càng cười đắc ý.

- Để ta xem, lão già hết thời như ngươi thì làm được gì ta? Cẩn thận ta lại trở thành chồng của con gái ngươi đấy, ta nhìn thấy nó lớn lên thật sự rất xinh đẹp.

Câu nói khıêυ khí©h của đã khiến cha cô tức giận, những tia máu đỏ hiện lên trong mắt, ánh mắt sắc nhọn như dao nhìn nó.

- Đừng hòng chạm vào con gái tao.

Khắp mọi nơi, toàn bộ cô hồn dã quỷ đang tiến đến ngày một nhiều hơn, mục đích của bọn chúng chính là con mắt địa ngục, sở hữu nó có thể sai khiến toàn bộ loài quỷ, thay đổi vận mệnh và sức mạnh vô biên.

Mặc dù không thể cử động, nhưng cô chưa mất đi ý thức, miệng mấp máy gọi cha.

Nhưng cha cô chỉ quay lại mỉm cười dịu dàng với cô một cái, nụ cười ấy khiến cô không thể quên.

Lâm Ngạo Thiên không một chút do dự, lấy ra bốn tượng nhỏ, Huyền Vũ phương Bắc, Thương Long phương Đông, Chu Tước phương nam và Bạch Hổ phương Tây, đặt xong bốn phía.

Hành động tiếp theo của cha cô ngày cả cô và quỷ Dạ Xoa đều bất ngờ, một con dao sắc nhọn cắm chặt vào tim, đứng giữa trận pháp, máu bắt đầu chảy đến bốn bức tượng ấy.

- Dùng mạng để triệu hồi bốn thần thú, dùng máu để kích hoạt sức mạnh phong ấn quỷ dữ.

Nói đến đây, bỗng một luồng sức mạnh hút quỷ Dạ Xoa vào bên trong trận, mặc cho nó có gào hét, cha cô vẫn đứng đấy nhưng lúc này đã bất động đứng yên.

Cô muốn hét lên, muốn chạy lại chỗ cha, nhưng không thể, đôi mắt đã ngấn lệ, nhoè đi không còn thấy rõ hình bóng của cha nữa, trong đầu cô lúc này chỉ còn hai chữ " Cha ơi!’.

Cú sốc quá nặng, cơ thể cô ngã xuống và ngất lịm đi.