Chương 2; Hứa hôn

Cha…

Tú Uyên bật dậy, hơi thở gấp gáp, khắp trán đã tràn đầy mồ hôi, hai hốc mắt cũng đã giàn giụa nước mắt từ khi nào.

- Lại là giấc mơ ấy… Cha…

Tú Uyên ôm lấy hai đầu gối, dúi mặt xuống mà khóc thút thít.

Đồng hồ đã điểm 4h30 phút sáng, bên ngoài trời đang mưa rất to, tiếng sấm đùng đùng, thỉnh thoảng còn có những tia xét đánh xuống làm sáng lên cả căn phòng, những tán lá cây bên ngoài bị gió đánh qua, đánh lại đung đưa nghe xào xạc, những cái bóng in xuống mặt đất như những hình con dao sắc ngọn, bỗng xuất hiện một bóng đen rồi vụt mất trong tích tắc.

Sáng hôm sau.

- Thiếu phu nhân, người lại không định ăn sáng sao?

Một hầu gái hấp tấp chạy theo bóng dáng cô xuống lầu.

- Ta không ăn, muộn mất rồi.

- Đứng lại.

Giọng nói đầy oai phong, Tú Uyên liền nuốt nước bọt.

Cười " HiHi" Quay lại.

- Thiếu soái, anh chưa đi làm sao?

- Ngồi xuống.

- Muộn rồi, không ngồi.

Tú Uyên làm mặt bất mãn quay đi.

Anh nhíu mày.

- Tôi bảo em ngồi xuống ăn cơm, chứ không bảo em đi chết, 1 tuần 7 ngày thì 6 ngày không chịu ăn sáng, em định để người ngoài nghĩ rằng tôi bỏ đói em sao?

Tú Uyên nhún vai, nói với giọng không mấy để tâm, khiến anh tức xanh mặt.

Quản gia đứng bên đó thấy tình hình không ổn, định lên tiếng giải vây bầu không khí.

- Thiếu soái, thiếu phu nhân sức khoẻ khác với người bình thường, ngày 2 bữa cũng không vấn đề gì…

Anh liếc mắt nhìn quản gia.

- Sao?

Quan gia trán vã cả mồ hôi, liền câm nín.

- Hoàng Cảnh Minh, đồ chân to nhà anh, tôi sẽ không ăn cùng một người lớn hơn tôi tận 5 tuổi đâu, lêu lêu…

Tú Uyên nhìn anh lè rưỡi khıêυ khí©h, rồi vụt chạy ra ngoài.

Một tiếng “Rắc” Chiếc đũa bị gãy làm hai, sắc mặt anh tối lại, nhắn nhó như một chú khỉ.

Lần đó vào hai năm trước, trong một ngày trời bỗng đổ mưa to gió lớn, một cô bé mười sáu tuổi, nhếch nhác, hai mắt sưng húp, khuôn mặt bơ phờ như một kẻ mất hồn đứng trước cổng nhà anh, người làm rặn hỏi mãi cô bé ấy mới nói ra danh tính.

Sau khi nghe đó là con gái nhà họ Lâm, ông chủ Hoàng đích thân cầm ô, chạy ra che cho cô bé và đưa cô vào trong nhà.

Thì ra vào khoảng mười sáu năm trước, cha mẹ của Tú Uyên đi ngang qua nhà ông Hoàng, thấy căn nhà nhiều âm khí vây quanh khiến gia chủ gặp hạn vận xui xẻo nên đã ra tay giúp đỡ, kể từ đó nhà ông Hoàng rất biết ơn cha của cô, lúc đó biết mẹ cô đang mang thai ông Hoàng liền ngỏ ý, mở lời đính hôn cho con trai ông là Hoàng Cảnh Minh chỉ mới 5 tuổi.

Sau khi xem xét thì ba mẹ cô cũng đồng ý, cha cô gọi cô là Lâm Tú Uyên ngay khi còn trong bụng của mẹ, nhưng từ ngày cha mẹ cô rời đi thì không còn nghe thấy tin tức của hai người nữa, cho đến tận 16 năm sau, chính là lúc Tú Uyên đến tìm ông. Ngay lập tức chỉ vừa mới 16 tuổi, cô được gả cho Hoàng Cảnh Minh cho đến tận bây giờ cô cũng đã 18 tuổi, anh cũng 23 tuổi.

Theo lời căn dặn, ông chủ Hoàng làm theo di ngôn vừa là cha chồng, vừa giúp hai người thực hiện lời hứa năm xưa. " Nếu như hai chúng tôi có xảy ra chuyện gì, xin hãy chăm sóc cho Tú Uyên và hãy để nó sống một cuộc sống bình thường, hạn chế con mắt âm dương, không cho theo kế nghiệp".

Hai năm sau, Tú Uyên mới có thể dứt ra được nỗi sợ hãi năm đó, nhưng tính cách lại rất trẻ con, hay chọc giận khiến Cảnh Minh tức không thể làm gì, mặc dù la mắng vậy, anh cũng rất thương Tú Uyên, cũng có thể coi đây là một cái duyên, từ khi cô bước vào nhà họ Hoàng thì anh đã xác định coi cô là vợ của mình, đặt ra mục tiêu chăm sóc và bảo vệ cô đến cùng.

Trớ trêu thay, anh lại không biết thể hiện tình cảm của mình, ngày nào cũng bị chọc cho tức đến điên lên, khiến anh lúc nào cũng sầu não không biết làm gì.

- Quản gia, ông nghĩ xem, tôi có nên ăn tươi nuốt sống cô ấy ngay lập tức không.

Quản gia cũng nhận ra ngụ ý trong câu nói của anh, lấy khăn lau đi những giọt mồ hôi trên trán, miệng lắp bắp.

- Cái… Cái này… Thiếu Soái, tôi cũng không chắc…



Trường học Bình Nguyên Vô Tận.

Tú Uyên đang là học sinh năm 3, đây là năm cuối cấp tốt nghiệp, dự định sau khi tốt nghiệp cô sẽ đường đường chính chính trở thành cô dâu thức của Hoàng Cảnh Minh.

- Tú Uyên, cậu và ông chồng thiếu soái đẹp trai đó thế nào rồi.

- Ây da, Thanh Thanh cậu đừng nhắc đến hắn nữa có được không, đẹp trai thì đã sao? Lúc nào cũng lạnh nhạt bắt mình làm cái này, bắt mình cái kia, chán chết đi được, còn quá đáng hơn là không cho mình học pháp lực để diệt ma, đó là nghề của dòng họ nhà mình, Cảnh Minh đó có quyền gì chứ.

Thanh Thanh chép miệng.

- Cậu không thể nghĩ tốt cho anh ta sao? Nhỡ điều đó muốn tốt cho cậu thì sao? Cậu…

- Suỵt.

Một tiếng suỵt làm cho Thanh Thanh cũng phải ngưng lại, ánh mắt Tú Uyên cứ nhìn chằm chằm vào cái gì đó, Thanh Thanh cũng đưa mắt nhìn theo cô.

Thanh Thanh thắc mắc hỏi.

- Ủa? Tiểu Mai? Tú Uyên, sao cậu cứ nhìn mãi thế, cậu ấy có gì lạ sao?

Tú Uyên gật nhẹ một cái.

Ánh mắt của cô cứ nhìn chằm chằm vào cặp sách của Tiểu Mai không rời.

- Trong cặp sách cậu ấy, có cái gì đó rất lạ.

Thanh Thanh nghe vậy thì lại thắc mắc.

- Lạ? Là là lạ làm sao? Tú Uyên đừng nói con mắt âm dương của cậu lại thấy gì rồi nha.

- Suỵt.

Tú Uyên nhíu mày nhìn Thanh Thanh.

Biết bản thân mình lỡ lời, nhanh chóng tự bịt miệng của mình lại.

Cô nói nhỏ.

- Cậu định cho cả lớp biết là mình có con mắt âm dương ? Kẻ lập dị sao?

Thanh Thanh vội vã lắc đầu, tỏ ý không phải.

Trong đầu Tú Uyên lúc này rất hỗn loạn, rốt cuộc thứ bên trong cặp sách ấy là cái gì? Sao lại có một cảm giác rất khó chịu, dùng con mắt âm dương để nhìn cũng chỉ thấy một làn khói đen mờ ảo bay xung quanh chiếc cặp, không lẽ là có quỷ đang trú ngụ vào đâu đấy?

Hai tiếng trôi qua, giờ học bơi cũng đến, nhân lúc mọi người đi ra để thay đồ, không ai để ý, Tú Uyên nhanh chân đi đến chỗ Tiểu Mai, lục lọi trong cặp sách. Sau khi nhìn thấy thứ bên trong, sắc mặt cô bỗng biến sắc, lông mày nhíu lại.

- Không xong rồi.