Chương 23: Ngôi trường xảy ra vụ án kỳ bí

-Chúng ta đi về.

- Không, tôi không thể về, mau đi theo cô gái đó, chúng ta sẽ tìm ra manh mối.

Cảnh Minh cau mày, vẻ mặt khó chịu nhìn cô.

- Chuyện này ta sẽ tự giải quyết, ta nói rồi, tuyệt đối sẽ không để em bị tổn thương bất kỳ chỗ nào nữa.

- Anh…

Tú Uyên khá bất ngờ trước những lời nói ấy nhưng rồi cũng không để tâm, sự nóng nảy lại bùng phát, không thể cãi, anh rất cố chấp cô nhất thời không có lời nào để thuyết phục anh, đành phải ngậm đắng nuốt cay vào trong lòng.

Cái cảm giác yêu thích của bản thân mà bị người khác cấm nó khó chịu đến mức nào.

Tú Uyên dỗi, vẻ mặt tức giận hất tay anh đang cầm ra, một mực đi ra ngoài không quay đầu lại nhìn.

- Tú Uyên.

Cảnh Minh nhìn cô bước đi, thở dài trong lòng " Thật đúng là bướng bỉnh."

Mọi thứ đã bị thu vào bởi một cặp mắt trắng rã, chân bị trói lại và cơ thể bị treo ngược lên trần nhà, nó buông thõng hai tay rồi đung đưa như đang cười đùa hai người họ.

Ra đến bên ngoài, ngồi trong xe Tú Uyên không nói lời nào, Cảnh Minh cũng vậy, không khí yên tĩnh đến ngột ngạt.

Một cặp kính áp tròng được đưa đến bên cạnh Tú Uyên, cô liếc mắt nhìn, đôi lông mày nhíu lại.

- Đây là ý gì?

- Kính áp tròng, đây là loại đặc biệt nó giúp phong ấn đôi mắt âm dương đó lại.

Tú Uyên không thèm liếc nhìn quay đi.

- Không cần.

Cảnh Minh trầm giọng, nhẹ nhàng nói.

- Nếu em không đeo thì những người xung quanh em, bọn họ sẽ càng gặp nguy hiểm hơn, em cũng biết bản thân mình sở hữu không phải con mắt âm dương bình thường mà là lời nguyền rủa của đôi mắt địa ngục.

Tú Uyên trầm lặng, ánh mắt nhìn ra xa xăm, không phải cô không nghe, mà bản thân cô đang suy nghĩ " Đôi mắt địa ngục có tác dụng gì? Tại sao con quỷ Dạ Xoa ấy lại muốn nó?".

- Tú Uyên.

Nghe tiếng gọi cô giật mình nhìn anh.

- Đang nghĩ gì vậy? Tôi gọi em cả 5 lần, em không nghe?

- Tôi…

Định phân minh cho bản thân, nhưng lời nói bỗng dừng lại bởi Tú Uyên nhìn ra chỗ cửa kính bên anh ngồi gặp cô gái ấy, cô gái có con ma bám trên cổ, điều đặc biệt hơn là cô gái ấy lại đứng ngay ngôi trường đang nổi nên vụ rầm rộ mất tích cả lớp học, điều này càng khiến cô khẳng định chắc chắn, cô gái đó hay nói cách khác, con ma đó liên quan đến vụ mất tích bí ẩn lần này.

Tú Uyên vội vàng lay người anh, hấp tấp nói.

- Dừng xe, mau dừng xe quay lại, nhanh lên.

Tú Uyên nhốn nháo trên xe, còn bò qua đùi của anh, bàn tay vô tình chạm qua cậu nhỏ khiến Cảnh Minh bỗng chốc đỏ bừng cả mặt.

Nhưng cô vẫn không biết, càng hối thúc dừng xe, bàn tay cô lại một lần nữa chạm vào, lần này anh nhanh chóng cầm tay cô lại, khuôn mặt bây giờ đỏ như trái cà chua, cô vẻ mặt khó hiểu nhìn anh.

- Anh bệnh rồi sao?

- Có em bệnh ấy.

Hai đôi mắt dối diện nhau, cô chớp chớp, anh cũng bất giác giật mình mà quay đi.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Cảnh Minh nghe máy.

Đầu dây bên kia với giọng rất cẩn trọng, lo lắng thông báo cho anh.

- Thiếu Soái, lại có thêm 5 học sinh mất tích, ngài mau đến trường đi.

- Cái gì? Tôi sẽ qua ngay.

Cảnh Minh nhanh chóng cúp máy nói với tài xế.

- Mau lái xe, quay lại ngôi trường có vụ án.

- Vâng.

Tài xế nghe xong, một phát đạp phanh lại, làm cô mất đà mà ngã vào lòng anh, cả anh và cô đều rơi vào khung cảnh ngượng ngùng.

Anh ho lên một cái để giảm bớt không khí này, còn cô vội ngồi lại chỗ của mình, trong lòng vui sướиɠ không phải cú va chạm vừa rồi, mà là sắp được quay lại ngôi trường của vụ án đó.

Cô liếc nhìn qua anh " Thì ra quản gia nói anh có vụ án cần giải quyết, hoá ra là vụ này sao? Đúng là ông trời muốn giúp mình mà."

Khoé miệng Tú Uyên cong lên, bắt gặp ánh mắt của anh, nụ cười ấy lại tắt lịm đi, cô quay qua cửa kính bên mình, lại nhìn ra ngoài.

Vài phút sau anh cũng đến được ngôi trường, không chỉ có cảnh sát, những người nhà đang biểu tình mà còn cả đội đặc nhiệm, bước xuống xe, cảnh sát trưởng nhìn thấy Cảnh Minh liền chạy tới nở một nụ cười, rồi đưa tay ra về phía trước.

- Thiếu Soái mời.

Cảnh Minh lại liếc qua cô.

- Ở ngoài.

Tú Uyên nghe xong lại bực tức, tất nhiên cô sẽ không chịu, đành phải sử dụng tuyệt chiêu.

- Chồng ơi.

Câu nói làm Cảnh Minh giật bắn mình, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Tú Uyên, rồi cô lại tiếp tục bám lấy cánh tay của anh, nũng nịu.

- Em cũng muốn vào, lần này em sẽ nghe lời anh, sẽ không để bản thân gặp nguy hiểm khiến anh lo nữa đâu, huống hồ em còn có đôi mắt có thể phát hiện ra manh mối nào đó giúp anh, dù gì vụ này anh cũng biết nó liên quan đến gì mà, được không, đi mà…

- Em là đang làm nũng đấy à.

Hỏi thừa.

Nhìn mà không biết hay sao? Có con gái nào làm nũng lại muốn bị vạch trần như thế không? Càng nghĩ càng tức mà, nhìn dáng vẻ ấy Cảnh Minh lại không nhịn được cười, anh nở một nụ cười rồi quyệt vào mũi của cô một cách cưng chiều.

- Nhớ lời em nói, vào đấy phải nghe lời tôi.

Tú Uyên thấy anh đồng ý, liền ngoan ngoãn gật đầu lia lịa.

Lúc này cảnh sát trường mới để ý đến cô.

- Vị này chắc thiếu phu nhân, chà! Còn trẻ và xinh quá, tình cảm hai người thật là tốt.

Cảnh sát trưởng tấm tắc khen, ngưỡng mộ hai người rồi dẫn cô và anh đi qua đám người nhà của những nạn nhân, nhìn thấy anh bọn họ lại càng kích động hơn, lao đến, cũng may có đội đặc nhiệm ở đây nếu không hai người bị đè bẹp dí rồi.

Cảnh Minh từng bước đi rất oai phong, đi phía sau anh, nhìn bóng lưng anh, lúc này cô mới nhận ra người đàn ông của mình lại cao và ngầu đến mức nào, cô cười thầm trong lòng, bàn tay anh vẫn nắm chặt tay cô, sợ cô lại biến mất.

Lớp 10A1

Bảng hiệu trước cửa lớp, Cảnh Minh dần mở cửa, một làn gió cũng theo đó hất thẳng vào mặt cô, điều lạ thay chỉ có cô cảm nhận được, còn anh thì không.

Cô sững người, trợ tròn mắt, bàn tay nắm chặt tay anh, làm anh cũng thấy nghi hoặc nhìn cô.

- Đừng vào.

Tiếng nói trong vô thức của Tú Uyên khiến anh và Cảnh sát trưởng vô cùng khó hiểu.

- Có gì lạ sao?

Cảnh Minh hỏi.

Cô nắm chặt tay anh, nhìn chằm chằm về phía cửa sổ đối diện.

Trước mắt Tú Uyên chính là một vong hồn của một cô gái tóc dài ngang lưng, bộ đồng phục trên người chắc chắn không phải học sinh trường này, nhưng rõ ràng trên phù hiệu lại là trường này, thật kỳ lạ.

Nhìn kỹ thì trên đó ghi Kiều Ngọc Trinh lớp 10A1 trường Trần Như Triệu.

Vong hồn đó đôi mắt không có lòng trắng, chỉ một màu đen bao trùm, miệng cô ta nhoẻn lên cười vô cùng kỳ dị, rồi lập tức gieo mình xuống.

Tú Uyên giật mình, buông tay anh ra lao về phía cửa sổ, Cảnh Minh giật mình vội gọi cô lại.

- Tú Uyên.