Chương 13: "Bởi vì cô thật nhàm chán."

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thỉnh Cắn Ta Cùng Tổng Giám Cp - Chương 13: Thẩm Nịnh Nhược rất ít khi suy đoán tâm tư của người khác, trước nay toàn là người khác suy đoán sắc mặt của nàng. Nhưng giờ thì hay rồi, đến lượt nàng làm học viên quan sát biểu tình, hơn nữa còn không đạt được thành tích tiêu chuẩn dẫn đến buổi chiều bản thân tự mình giận dỗi.

Cũng may mà hiểu lầm của nàng đối với >< Khâu Dạng vì vậy mà được cởi bỏ, Thẩm Nịnh Nhược nhân tiện bắt đầu phân tích phán đoán của bản thân: buổi chiều Khâu Dạng nói không thích ăn mì, bây giờ lại nói thật ra bản thân nàng rất thích ăn, như vâyh chứng tỏ người không thích ăn mì thật ra chính là người yêu cũ của nàng. Bởi vì lúc trước ở bên nhau, người yêu cũ của Khâu Dạng không cho nàng ăn, vì vậy mới làm Khâu Dạng trong thời gian ngắn mà quên mất chuyện này.

Khi hai người ở bên nhau sẽ dễ dàng bị ảnh hưởng bởi đối phương, hơn nữa theo như những gì nàng hiểu biết về tính cách Khâu Dạng, người này nhất định sẽ nhân nhượng đối phương.

Thẩm Nịnh Nhược cũng không nhớ được bạn gái cũ của Khâu Dạng tên là gì, lúc trước Diêu Dao đã từng nói qua nhưng nàng quay đầu liền quên mất, ấy vậy mà lại có thể đem tên và khuôn mặt của Khâu Dạng nhớ đến rõ ràng.

Bất quá những điều này cũng không quan trọng, hai vị người yêu cũ kia hiện tại đã trở thành những người không liên quan đến hai nàng.

Ăn xong bữa tối cả hai liền trở về khu dân túc.

Đợi hai người từng người tắm xong đồ hồ cũng chỉ mới điểm đến gần 9 giờ, vẫn còn rất sớm.

Nhưng Thẩm Nịnh Nhược muốn cho Khâu Dạng đi ngủ sớm một chút như thế quầng thâm mắt mới có thể nhanh chóng biến mất. Bởi vậy đợi đến khi cả hai đều không còn việc gì khác để làm, Thẩm Nịnh Nhược liền chủ động đem chăn xốc lên, đưa tay vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, ý tứ không cần nói cũng biết.

Thẩm Nịnh Nhược cũng không cảm thấy hành động của mình có bao nhiêu chủ động, nhưng nếu có đồng sự công ty nào ở đây, thấy hành động cùng sắc thái của nàng như vậy phỏng chừng sẽ bị chấn động không nhẹ.

Khâu Dạng nhìn nàng một cái, cũng không có đi qua: "Còn rất sớm."

Nàng quay đầu về tiếp tục nhìn vào điện thoại, Miêu Nghệ vừa mới gửi video của Bình Tử lại đây, bên trong video là hình ảnh Bình Tử đang đùa nghịch với chiếc cần câu, bộ dáng thoạt nhìn rất có tinh thần.

Bình Tử là giống mèo Anh Gold Gradient, nó có khuôn mặt tròn tròn cùng đôi mắt to tròn, bình thường bộ dáng của nó lúc nào cũng mang vẻ lười biếng chỉ có lúc chơi đùa thì ánh mắt mới bắt đầu sắc bén lên.

Thẩm Nịnh Nhược nghiêng nghiêng đầu một chút, may mắn thị lực của nàng thật tốt vì vậy nhìn thoáng qua là có thể biết Khâu Dạng đang xem cái gì.

"Mèo của cô sao?" Nàng hỏi.

Khâu Dạng trở về một chữ: "Ùm."

"Thật đáng yêu." Thẩm Nịnh Nhược khen một câu.

Khâu Dạng hơi mở miệng, ngữ khí mang theo một chút xa cách: "Cảm ơn."

Nàng nói xong liền dịch một chút về phía đầu sô pha bên kia, cách xa Thẩm Nịnh Nhược.

Thẩm Nịnh Nhược bật cười: "Đến mức này sao? Cô làm gì đề phòng tôi như đề phòng cướp vậy, lúc nãy toàn màn hình điện thoại của cô hiện lên hình con mèo, tôi không cẩn thận nên mới nhìn thấy được."

Nàng khẽ hừ một tiếng: " Tôi cũng không có đam mê nhìn lén điện thoại của người khác."

Khâu Dạng không trả lời lại, nàng biết Thẩm Nịnh Nhược không cố ý. Nàng ngồi dịch về phía bên này vì chợt nhận ra khoảng cách của nàng cùng Thẩm Nịnh Nhược chỉ cách nhau một khoảng nhỏ, nếu nàng đã quyết định cùng Thẩm Nịnh Nhược duy trì điểm cân bằng, như vậy khoảng cách không thể quá gần mà cũng không thể quá xa.

Dịch sang bên cạnh một chút rất là thích hợp.

Huống chi......

Tình huống vừa rồi làm Khâu Dạng chợt nhớ đến thời điểm mình cùng Đào Tư Nhàn ở bên nhau, phòng ngủ của các nàng có một cái ghế sô pha đơn đặt kế bên giường, có đôi khi nàng ngồi ở trên ghế làm việc, Đào Tư Nhàn sẽ thò đầu qua đến cười hì hì kêu tên nàng một tiếng.

Khâu Dạng che giấu rất tốt, hơn nữa trong phòng cũng chỉ mở một trản đèn, Thẩm Nịnh Nhược không nhìn rõ biểu tình của nàng vì thế chỉ có thể nhìn nàng một chút sau đó liền thu hồi ánh mắt, mở miệng nói: "Hôm nay lúc giúp dì Triệu cùng dì Ngô chụp video tôi mới biết được nguyên lai mấy ngày nay chính là kỉ niệm 25 năm quen biết của các nàng, cho nên các nàng mới quyết định đi du lịch."

"Lúc trước các nàng chính là đồng sự cùng làm trong một nhà xưởng, bởi vì nói chuyện với nhau rất hợp nên liền trở thành bạn bè tốt."

"Sau này nhà xưởng đóng cửa, hai người mỗi người đi theo con đường riêng của chính mình, trong khoảng thời gian tách ra dì Triệu thì đi Kinh Thành, còn dì Ngô thì ở Hải Thành. Lúc đó các nàng còn chưa mua nổi điện thoại, lâu lâu chỉ có thể dùng điện thoại bàn tâm sự cuộc sống của chính mình hiện tại như thế nào, thỉnh thoảng cũng sẽ viết thư cho nhau, nhờ có vậy mà tình hữu nghị của các nàng vẫn luôn được kéo dài cho đến khi các nàng đạt được không ít thành tựu, sau đó họ lại từng người trở về Vân Thành kết hôn rồi sinh con."

Thanh âm của Thẩm Nịnh Nhược có chút thấp, nhưng từng câu từng chữ phát ra thật rõ ràng, nghe như các phát thanh viên trên các chuyên mục radio.

Câu chuyện được Khâu Dạng nghe hết vài trong tai, nhưng nàng cũng không bị phân tâm, ngược lại hơi hơi rũ mắt, hỏi: " Hiện tại là radio tâm sự đêm khuya sao?"

Thẩm Nịnh Nhược cười khẽ: " Cô nói sao thì chính là như vậy đi, tôi cũng quên mất lần gần nhất được nghe radio là khi nào rồi."

"Nói nhiều như vậy thực ra chỉ vì cảm thấy hai người họ thực may mắn, không phải ai cũng có thể tìm được một người bạn thân suốt đời ở độ tuổi đôi mươi."

Tình bạn cũng có giới hạn nhất định, một khi cả hai bên ít liên lạc với đối phương tình cảm liền sẽ thực mau mà nhạt đi, trừ bỏ một vài trường hợp đặc biệt.

"Tình yêu cũng giống như vậy." Thẩm Nịnh Nhược lại nói tiếp: "Cô nói xem, tôi nói có đúng hay không?"

Khâu Dạng lên tiếng, âm thanh không nặng không nhẹ: "Đúng vậy."

Trong tình yêu, có thể đem tình yêu phó thác cả đời cho đối phương xác suất thành công cũng không cao như vậy, Khâu Dạng đã từng cho rằng chính mình đã gặp được người đó, cho đến khi hiện thực hung hăng mà tát nàng một bạt tai làm nàng thanh tỉnh.

Thứ mà nàng nhận được bất quá chỉ là lớp áo khoát xinh đẹp bên ngoài, bên trong mọi thứ hoàn toàn trống rỗng, chỉ có sự lừa gạt, giấu giếm cùng ích kỷ hòa trộn với nhau tạo thành bọt biển.

Cũng như khi con người đang trơ trọi một mình bên bờ biển, một đợt sóng đột ngột ập đến khiến cho toàn thân dính đầy bọt biển. Bọt biển bay đến bám dính trên người khiến cho con người cảm thấy khó chịu, phải tốn thời gian thật lâu mới có thể từng chút từng chút một đem bọt biển phủi xuống.

Khâu Dạng thu lại cảm xúc, đồng thời đem điện thoại đặt lên bàn trà: "Tôi đi rửa tay."

Thẩm Nịnh Nhược nhìn nàng: "Không phải nói còn sớm sao?"

"Bởi vì cô thật nhàm chán." Khâu Dạng cũng không quay đầu lại, tìm một cái cớ. Thực ra là nàng không muốn bản thân lại suy nghĩ đến Đào Tư Nhàn.

Thẩm Nịnh Nhược nhìn bóng dáng của nàng, lộ ra một nụ cười tươi khi thực hiện được ý định. Nàng phát hiện bản thân cùng Khâu Dạng kỳ thật rất ăn ý, nàng nói nhiều như vậy cũng không phải bởi vì muốn nói chuyện, mà là muốn để lộ ra việc bản thân hiện tại đang rất nhàm chán.

Khâu Dạng đã nhận ra được rồi, hơn nữa còn dùng hành động để đáp trả.

Thẩm Nịnh Nhược ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, thoải mái mà thở ra một hơi, khóe miệng cũng đi theo dương lên.

Cũng may phương pháp của Thẩm Nịnh Nhược xem ra có hiệu quả, sáng hôm sau khi tỉnh dậy quầng thâm mắt của Khâu Dạng thoạt nhìn so với hôm qua đã nhạt đi không ít.

Hôm nay nàng tỉnh dậy tương đối sớm, rời giường mặc quần áo xong liền trở về phòng của mình.

Bất quá lúc mở cửa, nàng còn cảnh giác nhìn qua nhìn lại trên hành lang sợ bị Triệu Minh Phân các nàng nhìn thấy, bỗng dưng Thẩm Nịnh Nhược có cảm giác mình cùng Khâu Dạng như đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.

Có một chút kí©h thí©ɧ.

Sáng nay nàng phải tham dự một cuộc họp hội nghị, nàng sửa soạn lại một phen liền mở máy tính lên, chờ video được kết nối lập tức trở về bộ dáng nghiêm túc đứng đắn nghe cấp dưới báo cáo tiến độ của các hạng mục.

Cuộc họp diễn ra gần một tiếng đồng hồ, nói đến không sai biệt lắm, Thẩm Nịnh Nhược mới liếc nhìn về phía góc phải nhìn một chút thời gian.

Gần 10 giờ, không biết Khâu Dạng đã dậy chưa.

Đầu ngón tay của nàng đặt trên mặt bàn nhẹ nhàng gõ một chút, cuối cùng lại nói thêm vài câu liền kết thúc cuộc họp. Nàng đóng lại camera, click mở hòm thư chuẩn bị xem một số văn kiện.

Đúng lúc này, Diêu Dao liền gọi điện thoại đến, Thẩm Nịnh Nhược thật mau bắt máy: "Chuyện gì?"

"Mình đột nhiên nghĩ tới một vấn đề." Diêu Dao trực tiếp đi thẳng vào câu chuyện, ngữ khí còn mang theo một chút trào phúng: "Cậu trước giờ hôn môi cũng chưa từng hôn qua, cậu thực sự biết "chuyện đó" phải làm như thế nào sao?"

"Biến." Thẩm Nịnh Nhược biểu tình không được tốt mà trả lời.

"Cậu có cần mình chuyển phát nhanh cho cậu 1 thùng cốc tinh cầu (1) không?"

( - Cốc tinh cầu - 星球杯 - Xīngqiú bēi: một loại bánh của Trung Quốc, được làm bởi 1 lớp socola bọc bên ngoài và nhân bên trong là bánh quy)Thỉnh Cắn Ta Cùng Tổng Giám Cp - Chương 13: Thẩm Nịnh Nhược có chút khó hiểu: " Cần cốc tinh cầu để làm cái gì?"

"Cái này cậu không cần dùng muỗng, chỉ cần dùng đầu lưỡi mà ăn."

"Nghe trên mạng mọi người nói phương pháp này giúp rèn luyện sự linh hoạt của miệng/lưỡi."

"Mình vì giúp cậu mà phải hao tổn thật nhiều tâm trí."

Thẩm Nịnh Nhược:.............

Thẩm Nịnh Nhược hít sâu một hơi: "Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng mình không cần rèn luyện."

"A mình hiểu rồi." Tiếng cười của Diêu Dao càng lớn, như vừa phát hiện được một châu lục mới.

"Cậu có phải thuộc phe bị động nằm ở phía dưới hay không?"

"Nằm dưới thì làm sao?" Thẩm Nịnh Nhược cười khẽ: "Mình nằm dưới mình kiêu ngạo, mình nằm dưới mình tự hào. Còn cậu bây giờ muốn nằm phía dưới cũng nằm không được."

"Thật quá đáng. Thẩm Nịnh Nhược, mình đã 1 tháng không có sinh hoạt tìиɧ ɖu͙©, cậu chỉ mới được có hai ngày liền kiêu ngạo thành như vậy!"

"Cậu đừng đắc ý quá sớm nga, qua mấy ngày cậu liền phải quay về, chẳng lẽ đến lúc về tới Vân Thành rồi cậu vẫn còn muốn liên hệ với tiểu muội muội này sao?"

Đầu ngón tay đang di chuyển con chuột của Thẩm Nịnh Nhược đột ngột mà ngừng lại, Diêu Dao thở dài một hơi, nghiêm túc mà nói: " Nhược Nhược, cậu phóng túng mấy ngày này sau đó liền quay trở về quỹ đạo ban đầu đi."

"Mình còn có việc, cúp trước." Thẩm Nịnh Nhược nhíu nhíu mày đáp, sau đó liền ngắt điện thoại.

***********************

Thoại của editor:

Xin giới thiệu với mọi người đây là Bình Tử bé mèo cục cưng của Khâu Dạng ^^

Thỉnh Cắn Ta Cùng Tổng Giám Cp - Chương 13: