Chương 24

Nếu mây có màu, nó nhất định phải có màu hồng.

Suy nghĩ của Trình Nha bắt đầu trở nên trẻ con.

Những ngày lễ đang đến gần và cô vẫn còn rất nhiều cơ hội để giở trò đồϊ ҍạϊ . Chỉ là không biết đặc quyền của người thân có thể được sử dụng bao lâu.

Kể từ ngày hôm đó, tình cảm vốn đã không thể kiểm soát lại càng dâng trào như thác lũ, cô chỉ cẩn thận biến tình cảm bộc lộ thành ý thích chính đáng, kiểu người thân.

Cái lớp giấy cửa sổ đó, đó là thứ mà cô sẽ không bao giờ dám chọc thủng.

Kỳ nghỉ ngày mồng một tháng năm đang đến như dự kiến.

Đáng ngạc nhiên, cô không bao giờ tưởng tượng rằng một ngày nào đó bản thân sẽ có một cuộc hẹn với Thích Tinh Sơ.

Leo lêи đỉиɦ núi quỳ lạy trước cây ước nguyện rất linh nghiệm.

Anh ta dường như cũng có một mong muốn nào đó, mà che giấu không muốn cho người khác biết, có lẽ là giống như cô, rất đáng xấu hổ.

Đối mặt với cây điều ước, Trình Nha không ước mà chỉ nói với nó.

Bất chấp đám đông phía sau, cô bịt tai và niệm đi niệm lại:

"Trình Ôn Nghiêm, con đã yêu chú rồi."

"Trình Ôn Nghiêm, con đã yêu chú rồi."

"Trình Ôn Nghiêm, con đã yêu chú rồi."

Lần này sẽ không khóc vì sự vô đạo đức của mình, trong lòng cô vẫn còn sự ấm áp mà Trình Ôn Nghiêm để lại.

Đừng đấu tranh vì bất cứ điều gì khác, mà hãy nắm bắt từng phút

Đôi khi cô còn hoang tưởng nghĩ rằng dù không thể ở bên nhau vẫn phải đặt tên cho đứa con tương lai của mình liên quan đến hắn, họ cũng là Trình, con gái là Trình Ôn, con trai là Trình Nghiêm.

Sau này sẽ không có vấn đề gì.

Trình Nha trở về đúng giờ, bữa tối đã đến, Trình Ôn Nghiêm gọi cô đến ăn.

Cô vén mớ tóc lòa xòa ra sau tai, rửa tay rồi đi tới.

Canh ngọt nếp dẻo là món cô thích.

Hai gò má hơi ửng hồng, chắc là vì mới về đến nhà.

“Chú nhỏ, chú không ăn sao?” Trình Nhã ngẩng mặt hỏi hắn.

Trình Ôn Nghiêm lắc đầu, và sau một lúc, hỏi: "Nha Nha, con có... đang yêu không?"

Yêu đương ở tuổi này là chuyện bình thường.

Chỉ là nghĩ đến ai đó có thể dính líu đến một cô gái từ nhà họ Trình, hắn có sự ghê tởm không thể giải thích được. Hắn tự nhiên ... biết rằng bản thân đã quản quá nhiều.

Trình Nha phủ nhận: "Không..." Hành động của cô không chút do dự, từng thìa uống ngụm canh.

“Có thích ai không?” Trình Ôn Nghiêm lại hỏi, giọng điệu dịu dàng đang nở nụ cười.

Trình Nha nghĩ, tất nhiên cô phải khẳng định.

“Có.” Cô cũng cười rồi.

Cô gái trẻ tràn đầy niềm vui khi nhắc đến người yêu của mình.

Không đợi chú nhỏ nói tiếp, cô đã chủ động bày tỏ thái độ: “Nhưng cháu chỉ thích thôi, ngoài ra cháu sẽ không làm gì khác”.

"Vậy thì tốt rồi."

Trình Nha ngẩng mặt lên, ngạc nhiên rằng hắn sẽ lại nói như vậy.

Sau đó lại nghe thấy Trình Ôn Nghiêm nói: "Học tập là điều quan trọng nhất trong giai đoạn này, con vẫn còn trẻ, vẫn còn rất nhiều việc phải làm."

Trình Nha đặt bàn tay đang cầm thìa xuống, nhẹ nhàng đáp lại: "Ừm... đợi đến khi đậu đại học rồi, chú nhỏ còn giữ con không?"

Trình Ôn Nghiêm nhìn khuôn mặt non nớt vô hại với người và động vật này, gật đầu: "Đương nhiên."

"Chú nhỏ, từ nay về sau đừng đuổi con đi."

Trình Ôn Nghiêm thích thú với vẻ ngoài nghiêm túc xử lý vấn đề của cô.

“Làm sao lại đuổi con đi?”

"Ví dụ như... Ví dụ như con lại làm chuyện khiến chú tức giận, chú lại đi lấy vợ.” Giọng cô nghẹn lại, giống như tính khí của một đứa trẻ.

"Sẽ không đuổi con đi, con là cháu gái của chú mà." Trình Ôn Nghiêm nói.

“Ừ.” Kỳ thật thời gian trôi qua rất nhanh.

Là một trưởng bối, sự đơn thuần của hắn khiến cô cảm thấy suy nghĩ của mình vô cùng... đáng xấu hổ.