Chương 5

…Đứng yên…

Tình thú mà chỉ vẽ nửa vời, thì cũng chẳng cần đoạn sau nữa.

Trình Nha mở trang web truyện tranh Nhật Bản lưu trong bookmark ra.

Nổi trên trang đầu là truyện tranh lσạи ɭυâи anh em, đúng ý cô thích.

Trong truyện tranh, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nam nữ chính luôn được vẽ một cách táo bạo và rõ ràng. Anh trai không thèm để ý đến âʍ ɦộ nhỏ hẹp của em gái, không thương tiếc mà đẩy cái dươиɠ ѵậŧ to lớn vào nơi sâu nhất, đầu dươиɠ ѵậŧ đút vào trong tử ©υиɠ mềm mại. Em gái vừa khóc nói không muốn, vừa thoải mái mà rêи ɾỉ thành tiếng.

Trình Nha vô thức đưa tay đến miệng tiểu huyệt của mình mà mơn trớn. Thông qua truyện tranh khiêu da^ʍ để đạt được kɧoáı ©ảʍ ngắn ngủi kí©h thí©ɧ này.

“Ưm…Ô…” Mỗi lần vân vê mạnh vào âʍ ѵậŧ, cô sẽ lại không nhịn được mà phát ra âm thanh.

Khác với nữ chính trong truyện H, tiếng rêи ɾỉ của cô không có chút phóng đãng nào, đó là tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ, giống như bị ủy khuất và đang thút thít tố cáo.

Mới có hơi vui sướиɠ thì chuông cửa lại reo lên.

Theo phản xạ có điều kiện, Trình Nha bật người nhảy khỏi ghế dựa, nhặt quần áσ ɭóŧ bị mình cởi ra vứt ở trên giường mặc vào.

Sau đó mắt nhìn di động, là cơm hộp giao đến rồi.

Cô sửa lại váy ngủ, đi tới trước cửa mở ra một khe nhỏ.

Sau khi xác nhận người đứng bên ngoài chính là nhân viên giao hàng mặc quần áo lao động, cô quay đầu nói: “Chú nhỏ, cơm hộp của chú giao tới rồi.”

“Xin chào, cơm hộp của cô.” Nhân viên giao hàng đưa cơm hộp cho cô thì rời đi.

Trình Nha thở phào nhẹ nhõm. Cô sợ bị nhân viên giao hàng phát hiện mình ở nhà một mình nên mới nói như vậy. Bây giờ sống một mình rất nguy hiểm, mỗi lần chú nhỏ không có ở nhà, cô đều sẽ giả vờ như có một người đàn ông trưởng thành khác trong nhà.

Nhân viên giao hàng vừa mới rời đi thì cô nhận được điện thoại của lão thái bà.

“Alo, bà nội.”

Cô để cuộc gọi thành chế độ rảnh tay, rồi vừa ăn vừa ứng phó. Ăn xong đem hộp vứt đi, bà cụ ở bên kia vẫn còn lải nhải.

Mười tám năm, mười lăm năm trước Trình Nha không muốn nhớ lại. Ba năm gần đây được an ổn là nhờ Trình Ôn Nghiêm cho cô.

Chờ cô rửa tay xong quay lại, lão thái bà rốt cuộc cũng chịu cúp điện thoại.

Giao diện điện thoại trở về với truyện khiêu da^ʍ đang đọc dở.

Cô gái trong tranh có thân hình mảnh mai kiều diễm, bộ ngực mềm mại bị bàn tay to của anh trai đang làʍ t̠ìиɦ nắm lấy, nhào nặn liên tục, để lại những vết đỏ hồng. Cô em gái rêи ɾỉ kêu thành tiếng, vẻ mặt ửng hồng.

Đi sâu vào tình tiết câu truyện, Trình Nha nhịn không được mà kéo váy ngủ lên trước ngực, cởi bỏ nút thắt của áσ ɭóŧ sau lưng. Cô học theo động tác của nam chính, vuốt ve chỗ mềm mại dưới lớp nội y, nhẹ nhàng xoa nắn. Hai hạt đậu đỏ phía trên một lúc sau trở nên cứng lại, bóp hai lần còn thấy hơi đau.

Nội dung trong truyện khiêu da^ʍ càng ngày càng trở nên táo bạo, không có giới hạn, qυầи ɭóŧ bị cô cởi bỏ trước khi nó bị ướt, tiểu huyệt chưa bị khai phá đang không ngừng rỉ ra dâʍ ŧᏂủy̠.

Ưm… ngứa quá…bên trong…

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Nha đỏ ửng một cách bất thường. Cô đặt hai bàn chân nhỏ trên bàn, để lộ hoa huyệt ướŧ áŧ trong không khí. Với một cái chạm nhẹ tay đã có thể chạm vào viên thịt nhỏ và to hơn bình thường.

Xoắn, nặn, ấn, vặn...

“Ưm a…” Cô càng lúc càng vào sâu.

Một tin nhắn từ Dư Điềm được gửi tới, cô khi nhìn thấy hai chữ “Dư Điềm” thì xem nhẹ bỏ qua nó.

Xem xong truyện, lại mở tiếp một file phim hentai thanh xuân vườn trường.

Trong phòng học trống không, chiếc váy đồng phục học sinh của nữ chính bị vén lên, lưng áp vào tường, cây gậy to lớn của nam chính bị mυ"ŧ như gà.

Cảnh dâʍ ɖu͙© kèm theo tiếng rêи ɾỉ mị hoặc, tốc độ tay của Trình Nha dựa theo tốc độ của côn ŧᏂịŧ nam chính ra vào miệng nữ chính, càng lúc càng nhanh.

A-----

Nữ chính trong phim hentai bị phun đầy họng.

Mà cô, dâʍ ŧᏂủy̠ từ huyệt hoa, làm ướt nhẹp bẹn đùi.

Một lượng lớn mật thủy trong suốt khiến cô nhớ lại cảnh Dư Điềm bị Thích Tinh Sơ làʍ t̠ìиɦ đến mức dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ròng ròng, và sau đó cô nghĩ đến giọt máu trinh tiết chảy ra từ giữa chân mình trong giấc mơ.

Có hơi sửng sốt, lại lấy lại tinh thần, nhìn nữ chính bên trong đang khóc lóc cầu xin tha thứ.

Ngậm không được nữa… đừng a…

Không uống nữa… Tiểu, tiểu huyệt cũng muốn…

A… muốn tiến vào trong…

Sâu quá…

Nam chính đỏ mắt, đột nhiên ôm nữ chính đặt lên bàn học, ôm dưới thân tiếp tục làʍ t̠ìиɦ. Hai cái chân mảnh khảnh được tách ra, dươиɠ ѵậŧ thô lớn chìm hẳn vào trong, ngược đãi nữ chính liên tục hét lên.

Cùng một tư thế thân thể quen thuộc đến mức tưởng chừng như đã quay về trong giấc mơ.

Tay Trình Nha run lên, tắt đi toàn bộ trình duyệt. Bầu ngực trắng như tuyết phập phồng, hô hấp dồn dập.

Cô luôn liên tưởng tới hình ảnh mình bị Trình Ôn Nghiêm đặt dưới thân mà hung hăng làʍ t̠ìиɦ trong mộng.

Nếu muốn hoàn toàn tránh đi… áp chế lại tình tiết dưới người không thể nhìn, tốt nhất là tạm thời không xem sĩ quan người Pháp cô thích nhất nữa, còn có truyện lσạи ɭυâи… Vẫn là không xem nữa, để tránh khiến cô lại mơ thấy mộng xuân.

Thật sự là bó tay bó chân mà.

Không có truyện khiêu da^ʍ không có hentai cũng không có tiểu thuyết, sự an ủi qua loa của Trình Nha chấm dứt.

Phát tiết xong, cô mặc lại váy ngủ lần nữa, làm một số bài thi rồi lại ăn cơm chiều và đi ngủ.

Đợi đến khi ngoài trời tối đen mới nhớ tới đống quần áo trong máy giặt giặt xong rồi còn chưa lấy ra. Vì thế thu dọn lại đống truyện tranh 18+ đang dọc dở đi ra ban công phơi quần áo.

Mơ hồ nghe được tiếng chuông cửa.

“Trình Nha.”

Là giọng nói của Trình Ôn Nghiêm.

Trong tay cô vừa lúc cầm chiếc áo cuối cùng, vội vàng phơi lên, sau đó vội vội vàng vàng đi dép lê ra mở cửa: “Đến đây…”

Bên trong cửa được khóa cẩn thận, Trình Ôn Nghiêm không vào được.

Hắn có thể là đàm phán hạng mục xong sớm, bay trở về trước thời hạn. Trước kia cũng có vài lần như vậy, nhưng mà trước kia cô không làm càn như vậy.

“Chú nhỏ, chú trở về rồi.” Mở cửa, Trình Nha hơi hơi cúi đầu, chỉ có như vậy mới nhìn không ra là cô đang không mặc nội y.

Nhận thức của cô đối với người khác giới quá mức mẫn cảm, cho dù ở cùng người có quan hệ huyết thống với mình cũng sẽ kiên trì mặc nội y. Hôm nay là ngoại lệ.

Cũng may cúi đầu thì không lộ ra điều gì.

“Ừm.” Trình Ôn Nghiêm tiến vào xong đóng cửa lại. Hắn mặc một bộ vest đi giày da, đôi giày da sáng bóng, phía sau kéo thêm một vali hành lý màu bạc.

Một cơn gió thổi qua. Đôi chân trần của Trình Nha cảm thấy hơi lạnh, hậu tri hậu giác ý thức ra được một điều.

--- Dưới váy ngủ không chỉ không có mặc áσ ɭóŧ, qυầи ɭóŧ cũng chưa kịp mặc vào.

Cô… lại không thể lập tức rời đi được.

Trình Ôn Nghiêm liếc mắt một cái đã nhìn thấu được sự khẩn trương của cô, đôi môi mỏng thoang thoảng mùi thuốc lá khẽ mở, nói: “Trình Nha.”