Chương 6

…Món đồ chơi…

Hô hấp của Trình Nha bị đình trệ, và so với trước khi rời khỏi nhà của lão thái bà cô có dung khí hơn nhiều.

Trình Ôn Nghiêm luôn thông minh, ngoài là chú nhỏ của cô, hắn còn là một doanh nhân thành đạt. Trình Nha biết rằng sự chênh lệch giữa họ là quá lớn, và cô sợ ... rằng mọi tâm tư của cô đều không thể qua được mắt hắn.

“Chú nhỏ, cuối tháng có cuộc thi, con muốn đăng ký.” Cô nắm chặt vải quần áo trong tay, cố gắng tỏ ra ngượng ngùng và bất an.

Cái sự rụt rè này liệu rằng có bị hắn nhìn thoáng qua là biết cố ý ngụy trang hay không. Cô rất bất an, thật sự bất an.

Trôi qua vài phút, cô có hơi ảo não.

Trình Ôn Nghiêm thanh âm lại vang lên: "Muốn đi nơi khác?"

Cô gần như vô thức gật đầu: “Dạ.” Hy vọng tâm trạng hắn tốt vì hắn vừa đàm phán một dự án mới trước đó.

“Chú ý an toàn.” Bốn chữ này có nghĩa là cô đã được sự đồng ý của hắn rồi ư.

Trong ba năm qua, cả hai đã thân thiết như thế này. Trình Ôn Nghiêm không phải là cha mẹ của cô, và việc đưa ra lời khuyên đúng đắn của những người lớn tuổi nếu họ có thể cung cấp thức ăn và nhà ở là điều vô cùng nhân từ rồi.

Trình Nha thở phào nhẹ nhõm: "Con về phòng làm bài trước."

"Ừ."

Trình Ôn Nghiêm thái độ vẫn không thay đổi.

Mối quan hệ giữa chú và cháu trong ba năm qua đã mang đến cho cô niềm vui chưa từng có.

Trở lại phòng ngủ, Trình Nha vào phòng tắm và mặc qυầи ɭóŧ, sau đó nhanh chóng khóa “manga 18 điều cấm” vào ngăn bàn và giấu nó đi.

Cô có những nỗi sợ hãi kéo dài. Thật khó để biết liệu Trình Ôn Nghiêm có nhìn thấu cô từ lâu hay không, và nếu hắn không nhìn thấu, đó là để giữ thể diện cho cô, hay hắn hoàn toàn không nhận thấy sự khác thường của cô.

Đêm đó, Trình Nha nằm trên giường sau khi tắm. Tắt đèn, rồi theo thói quen luồn tay vào trong qυầи ɭóŧ.

Chú nhỏ vẫn ở nhà... Vụ việc bất ngờ lần trước khiến cô cảnh giác, sau lưng cô không nên tự phụ như vậy.

Cô lại rút tay lại.

Tất cả những điều cấm 18 đã được bỏ đi, hãy sửa sai và trở về với chính nghĩa trong thời gian này.

Nhưng ý thức bắt đầu phóng đãng từ đêm qua đang không ngừng nhắc nhở cô phải làm gì đó bằng phản ứng cơ thể.

Tiểu huyệt trắng nõn mềm mại của cô lúc này cũng ẩm ướt. Cái khe mật lặng lẽ phun ra thứ nước mật ong trong suốt đêm tĩnh mịch.

Bây giờ đã hơn mười giờ. Lúc này, Trình Ôn Nghiêm thường vừa tắm xong và đang làm việc trong phòng làm việc.

Phòng làm việc cách xa phòng của cô, nếu cô lẻn vào và dựa vào chính mình, cô sẽ không bị phát hiện.

Trình Nha thở dài nhẹ nhõm. Trong khi tự trách mình vì đã kí©h thí©ɧ như vậy ngay tại thời điểm này, tay cô từ từ vuốt ve những cánh hoa mềm mại. Tất cả oán trách biến thành sự sung sướиɠ.

Cô giấu cả người dưới chăn, nhắm mắt lại, tưởng tượng ra những điều cấm kỵ giữa chú cháu với nhau, tưởng tượng cảnh lσạи ɭυâи đẫm máu... Một lúc sau, mật dịch sền sệt chảy ra từ huyệt đạo của cô.

Từng bước từng bước tăng tốc dần, hơi nóng truyền lên phần thân trên. Cô lại vén đồ lót xuống và ngủ thϊếp đi dưới tấm chăn bông.

Cô thức dậy vào buổi sáng để nghịch điện thoại di động và không nhận được bất kỳ tin nhắn quấy rối nào nữa.

Cô đã xóa tất cả thông tin liên lạc của Dư Điềm vào chiều hôm qua. Cô không nhắn tin cho cô ta nữa, vì phiên tòa đã kết thúc và cô biết cô ta không thực sự là một quả hồng.

Dư Điềm nên sợ hãi. Điện thoại di động của cô vẫn còn lưu giữ bằng chứng nam nữ giao hợp trong lớp học.

Quay trở lại giao diện WeChat. Trình Nha không bao giờ thích thêm những người mà cô không biết rõ trên WeChat. Sau khi xóa Dư Điềm,

cô xóa một nhóm bạn khác, và bây giờ danh sách này trống rỗng, ngoại trừ Trình Ôn Nghiêm, người đã ghi chú "Chú nhỏ".

Cô đến trường vào buổi chiều.

Vừa bước vào căng tin, cô đã nhìn thấy Dư Điềm.

Những người bạn cũ bây giờ không biết nhau, và mỗi người trả tiền cho những thứ họ muốn mua và rời đi.

Cô nhìn thấy Thích Tinh Sơ ở lối vào căng tin. Hóa ra anh ta đến đây với Dư Điềm.

Thích Tinh Sơ vừa đến đã không thấy nụ cười của cô, như thể cô đang nhìn vào thứ gì đó không ngon miệng.

Trình Nha không trả lời, cô vặn gấu đồng phục học sinh và quay trở lại lớp học để làm bài một cách trang nghiêm.

Lúc cô đi học về đã gần chín giờ.

Đồ chơi nữ mà cô mua vào cuối tuần đã được chuyển đến vào buổi tối và chúng được đặt trong kho lưu trữ chuyển phát nhanh trong cộng đồng.

May mắn thay, Trình Ôn Nghiêm thường không mua chuyển phát nhanh, cô cũng sẽ không mở chuyển phát nhanh của mình khi chưa được phép.

Cô mở hộp chuyển phát nhanh và đặt chiếc hộp nhỏ nhất bên trong vào cặp sách.

Vừa bước vào nhà đã có khách.

“Chào chú.” Trình Nha ngoan ngoãn gọi một tiếng, giọng nói ngọt ngào. Đây là hình ảnh điển hình của một thánh nữ hiếu học và ngoan ngoãn.

Trình Ôn Nghiêm yêu cầu cô trở về phòng trước. Cũng như cô muốn.

Trong phòng ngủ, cô mở chiếc hộp nhỏ trong cặp sách.

Cô lấy ra những đồ chơi tìиɧ ɖu͙© nhỏ dành cho phụ nữ.

Thương hiệu Nhật Bản, một người tuyết nhỏ màu trắng như tuyết.

Cân nhắc bên ngoài có người hay không, Trình Nha không dám lập tức thử, cô trước tiên tẩy rửa sạch sẽ, sau đó dùng cồn tẩy trùng.

Cô không thể đặt nó xuống vì kết cấu tròn và mềm, và không thể không véo nó vài lần.

Cô chỉ không biết cảm giác bật rung và đặt nó ở đó sẽ như thế nào.

Cô nhìn về hướng cửa, và nhẹ nhàng kéo mép trên của chiếc quần thể thao màu đen của đồng phục học sinh, rồi đến chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ bên trong... cầm món đồ chơi nhỏ và từ từ đi xuống...

"Cốc… Cốc… Cốc-"

Có tiếng gõ cửa.

Trình Nha rùng mình, và món đồ chơi nhỏ trong tay rơi xuống, phát ra âm thanh

"dong".

“Trình Nha, ra ngoài ăn tối đi.” Trình Ôn Nghiêm đứng ngoài cửa với giọng nói lạnh lùng nhưng dễ chịu.

Trình Nha cực kỳ căng thẳng và không dám chậm trễ trả lời: "Con xuống ngay đây."

Cô sợ rằng hắn sẽ bước vào.

Sau khi đợi hai giây, Trình Ôn Nghiêm liền rời đi.

Cô gần như đã bị phát hiện. Chỉ cần Trình Ôn Nghiêm mở cửa vào thời điểm đó, hắn sẽ phát hiện ra rằng qυầи ɭóŧ của cô đã bị cởi ra một nửa, tay của cô đặt sai chỗ và có một món đồ chơi nhỏ mà cô không nên có.

Hộp đóng gói cũng đã được lấy đi ...

Làm sao Trình Nha nhạy cảm và ngoan ngoãn lại có thể có một thứ như vậy? Tất cả hình ảnh cư xử tốt của cô sẽ sụp đổ.

May thay, may thay, hắn không bước vào.

Trình Nha mất một lúc để ổn định nhịp tim hỗn loạn của mình, giấu người tuyết nhỏ dưới chăn, sau đó chỉnh sửa lại đồng phục học sinh, xác nhận cho đúng, sau đó mở cửa như thường lệ đi ra ngoài.

---------

>