Chương 7

…Chuyện tốt…

Trình Nha ra khỏi phòng và nhìn thấy Trình Ôn Nghiêm và những vị khách của hắn. Đối phương vừa tới đã nói cháu gái đã lớn như vậy rồi, tiểu mỹ nhân như vậy sao chưa từng giới thiệu qua.

Cô dừng bước, thay vì ngồi ở chỗ quen thuộc, cô chọn ngồi cạnh Trình Ôn Nghiêm.

Bị ảnh hưởng bởi tuổi thơ, sự thân mật quá mức với người khác giới sẽ khiến cô cảm thấy bất an, đồng thời, cô không thích những cái nhìn chằm chằm lâu như vậy từ những người đàn ông xa lạ. Cô không cần sự tha thiết này.

Khi cô mới chuyển đến trường trung học, chủ nhiệm khoa đã lôi kéo cô chào hỏi, ngoài ra còn có một số giáo viên nam. Trên thực tế chỉ cần cô đáp lại sự yêu thích đó một chút, từ đó có thể gặp được chuyện tốt, nhưng cô không thể chịu được cách bọn họ nhìn cô.

Cô được ví như quả hồng mềm, nếu cô thành thật cô chắc chắn sẽ bị bóp nát. Trong ba năm qua, cô tránh tiếp xúc với người khác giới một mình càng nhiều càng tốt.

Cô ăn cơm tối rất nhanh, một lúc sau mới đặt đũa xuống: "Chú nhỏ, cháu còn có bài tập phải làm, cháu về phòng trước, hai người từ từ nói chuyện."

"Đi đi, viết xong nghỉ ngơi sớm."

Cảm tạ trời đất. Đây là lần đầu tiên cô cảm ơn Trình Ôn Nghiêm nhiều như vậy, ít nhất cô có thể được hắn chúc phúc mà không cần làm gì cả.

Thực sự là yên tâm.

Nhưng sự quan tâm của người lạ khiến cô vô cùng sốt ruột, các đề thi mà cô mang về nhà được làm rất nhanh, và tất cả chúng được hoàn thành trong vòng chưa đầy một giờ, như thể cô muốn đặt cảm xúc của mình ở nơi khác.

Trong phòng ngủ có một phòng tắm nhỏ, cô đã khóa cả hai cánh cửa sau lưng lại vì sợ xảy ra chuyện bất ngờ như lần trước.

Sau khi tắm xong, nhìn món đồ chơi đã được khử trùng được cầm trên tay. Mở lên, có một âm thanh rung rung rất nhỏ, gần như im lặng sau khi áp sát vào da.

Vẫn còn những giọt nước đọng trên vùиɠ ҡíи của cô, cô nhẹ nhàng đặt món đồ chơi nhỏ vào bên dưới. Tiểu huyệt trở nên nhạy cảm hơn sau khi được kí©h thí©ɧ bởi tiếng rung, sau hơn mười giây, nó ngày càng nóng hơn, như thể có một làn sóng nhiệt tụ lại ở đó.

"ưmm..." Trình Nha thì thầm nhỏ nhất có thể.

Không thể đứng được nữa, trực tiếp ngồi vào trong bồn tắm, cơ thể non nớt của cô hoàn toàn không chịu nổi sự kí©h thí©ɧ mãnh liệt.

Nó thoải mái hơn bao giờ hết. Nhưng cô không dám phát ra tiếng.

Tiết ra một lần, dọn dẹp sạch sẽ, đem đồ chơi nhỏ giấu đi.

Cơ thể mệt lả, cô chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện gì khác, chìm vào giấc ngủ say.

Sáng thức dậy trời còn tối. Trình Nha hơi khát nước, vì vậy cô khoác một chiếc áo khoác dài bên ngoài chiếc váy ngủ mỏng manh, mở cửa và ra ngoài uống nước.

Cô không quen bật đèn, đến phòng khách thì đèn cảm biến tự động sẽ sáng. Cô cầm ly lên, nghiêng người rót một ly nước.

Ùng ục, ùng ục.

Đằng sau đột nhiên có động tĩnh.

“Đùng—”

Ly nước rơi xuống, vỡ thành những mảnh thủy tinh.

Khuôn mặt của Trình Nha tái nhợt.

Cách cô chưa đầy vài cm là vị khách bước ra. Người đàn ông trưởng thành, chạm vào cô.

Trong bóng tối, nỗi sợ hãi và kinh hoàng bao trùm Trình Nha , cô cảm thấy hơi buồn nôn.

Lúc này, cửa phòng ngủ chính mở ra. Trong giây tiếp theo, một ánh sáng trắng xuất hiện, đó là Trình Ôn Nghiêm.

"Nhanh chóng quay lại đi," hắn nói.

Trình Nha lấy áo khoác của mình và chạy trốn trong tuyệt vọng.

Sáng sớm hôm sau, không thấy người đàn ông lạ mặt đâu cả.

Thấy Trình Ôn Nghiêm đi tới, Trình Nha cúi mặt xuống, vẫn run rẩy như đêm qua: "Thật xin lỗi, con không biết bọn họ chưa rời đi."

Ngay khi hắn vừa ra khỏi phòng với khuôn mặt u ám, thấy sắc mặt cô tái xanh liền thu lại, "Nha Nha, con muốn ăn sáng món gì? Chú lái xe đưa con đến đó."

“Chú nhỏ?” Trình Nha không thể tin được.

Trình Ôn Nghiêm nhẹ nhàng nói: "Sau này sẽ không có người đàn ông nào khác bước vào ngôi nhà này. Chuyện xảy ra ban đêm sẽ không bao giờ xảy ra nữa, xin lỗi."

“Cảm ơn.” Trình Nha quay mặt đi, lúc này trở nên thất vọng, nước mắt lưng tròng, "Nhưng chú nhỏ có công việc kinh doanh riêng, cũng giống như trước đây, con không muốn làm phiền tới chú nhỏ.”

Sau đó cô cúi đầu bước nhanh vào bếp.

Trình Ôn Nghiêm đứng tại chỗ nhìn cô.

Đến cùng cũng là con của Trình gia, hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn mà nên bảo vệ cô thật tốt.

Trình Nha bận rộn trong bếp vài phút.

Sau khi hâm nóng sữa và chiên hai quả trứng ốp la, đến khi đặt chúng ra dĩa thì lát bánh mì trong máy nướng bánh cũng đã nướng xong.

Cô vừa định đi lấy thì Trình Ôn Nghiêm cũng đi vào, cô nhanh tay đem bánh mì cho vào đĩa trước.

Hắn đã thay một bộ vest chỉnh tề, mọi cách cư xử đều khiêm tốn và dịu dàng, rất vừa mắt.

Cũng lâu rồi. Khi cô mới chuyển đến đây, chú nhỏ sẽ đến giúp cô.

Phụ thuộc vào người khác, cô không bỏ lỡ cách cư xử đúng mực nào cả. Hắn chu cấp cho cô những nhu cầu cơ bản trong đời sống hàng ngày, cô cố gắng không làm phiền hắn nhiều nhất có thể.

Nhìn chung, cô có một người chú nhỏ rất tốt bụng.

Hôm nay hình như hắn phải đi làm sớm nên không quay lại phòng đọc sách.

"Trình Nha, hôm nay chú đưa con đi học." Trình Ôn Nghiêm ra hiệu.

Trình Nha đã cầm thẻ xe buýt và chuẩn bị ra ngoài liền sửng sốt: "...Được."

Cô đặt cặp sách xuống và ngồi trong phòng khách. Vẫn là vị trí quen thuộc nhất, ôm lấy gối mềm, nói lời cảm ơn với hắn.

Hắn đeo cà vạt, nở một nụ cười: “Sao con lại khách sáo với chú thế?”

Chú nhỏ đúng là đẹp trai hào hoa thiên tử, bất luận dung mạo hay dáng người đều không có khuyết điểm, rất vừa mắt.

Thời gian sau một chút cũng không có giày vò như trong tưởng tượng. Cô chỉ yên lặng nhìn Trình Ôn Nghiêm, trong nội tâm cô dần bình tĩnh trở lại.

Cũng sắp đến giờ, hai người cùng nhau bước xuống lầu. Xe của hắn có mùi nước hoa nam rất nhẹ, đó là một mùi rất hấp dẫn.

Mấy phút sau, từ xa nhìn thấy trước mặt có đèn đỏ, Trình Nha nói: "Chú nhỏ, cứ dừng ở đây đi, con tự mình đi qua."

Qua đèn giao thông là trường học của cô, và đó là giờ cao điểm, bên kia quá đông đúc, giao thông bị tắc nghẽn.

Trình Ôn Nghiêm đồng ý, đỗ xe ở ven đường: "Đi đường cẩn thận."

“Ừm, tạm biệt chú nhỏ.” Cô bước xuống và đóng cửa xe.

“Cảm ơn.”

Chương trình học của năm thứ ba trung học rất dày đặc, từ sáng đến tối đều có bài kiểm tra hoặc bài giảng. Đến giờ tự học buổi tối, cô giáo vắng mặt trong buổi họp nhóm nên cuối cùng cũng có chút thời gian để thở.

Một loạt các công việc lặt vặt, chẳng hạn như chạy việc vặt, dọn dẹp và lấy đồ, đều đồng loạt dồn lên đầu Trình Nhã. Cũng có nhiều người cố tình bắt lỗi, nói những lời chói tai và khó nghe.

Sự đoàn kết trong lớp là của họ, không phải của cô. Cô là mục tiêu ở mọi nơi nên rất dễ xử lý, cũng không cần lo lắng bị gọi là phụ huynh, dù sao cô cũng chỉ có một mình, chưa từng thấy phụ huynh giúp đỡ cô.

Dư Điềm đứng đó, giẫm lên đống rác mà Trình Nha vừa quét lên, cố ý cầm thùng rác lên, đổ những mảnh vụn xuống, bao gồm cả đồ uống không đậy chặt nắp, tất cả đều bị đổ ra ngaoif.

Tay của Trình Nha buông thõng xuống hai bên quần đi học, cô muốn tát cô ta. Nhưng vẫn kìm nén.

Nếu xung đột trở nên trầm trọng hơn, rất có thể nạn nhân đầu tiên chính là bản thân. Đến lúc đó nhất định phải đi đến khoa chủ nhiệm uống trà.

Cô không muốn nhìn thấy người đàn ông trung niên xu nịnh đó chút nào.

Nhưng tai vẫn đầy những lời hung hăng từ những người đó, có người giễu cợt, có người chẳng quan tâm gì đến ...

Trình Nha chạy ra khỏi lớp mà không ngoảnh lại.

Ai cũng tưởng cô bỏ trốn, nhưng thực ra cô đang ngồi trên mái nhà của tầng cao nhất, ôm gối và dùng cách khác để giải khuây.

Những cảm xúc tiêu cực luôn cần được nuôi dưỡng.

Đồ chơi nhỏ được giấu trong quần áo. Quần đi học quá to, không có gì bất thường cả.

Cô cúi gằm mặt, cảm nhận những tiếng rung rung tê dại ngày càng nhiều.

Cô có thể cảm nhận được bên dưới của cô ẩm ướt thế nào.

Cơ thể đã được giải tỏa, cảm xúc cũng được giải tỏa.

Lúc cô xuống lầu, tiết tự học buổi tối đã kết thúc, phòng học trống không, ngay cả đèn cũng đã tắt.

Cô đã không làm bài tập cả đêm, vì vậy cô phải về nhà và làm tất cả.

Khi đi đến một lớp học khác, không có gì ngạc nhiên, cô lại nghe thấy giọng nói dâʍ ɖu͙© đã mất từ lâu.

Dư Điềm thực sự rất can đảm. Cô ta dám tiếp tục quan hệ tìиɧ ɖu͙© với Thích Tinh Sơ trong lớp học sau khi mọi chuyện bị bại lộ

Có lẽ trò hề bắt nạt cô trong tiết học đêm đã được cô ta nói với Thích Tinh Sơ, hai người họ để ăn mừng, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, đến một phát.

Trình Nha nét mặt vô cảm thuận tay vỗ một cái, sau đó thu dọn đồ đạc vội vã về nhà.

Khi cô làm xong bài tập về nhà thì đã là nửa đêm. Cô chuẩn bị đi ngủ thì Trình Ôn Nghiêm quay lại.

Hắn gõ cửa bước vào nhìn cô, sau đó mới về phòng nghỉ ngơi.

Mười tám năm, cuối cùng cũng có người nói với cô rằng cô không cô đơn. Mặc dù đây là một quá trình nhỏ nhặt không đáng kể.

Ngày hôm sau, buổi tự học sớm kết thúc. Đối phương ném một chồng bài tập lên bàn Trình Nha, hung hăng hỏi: "Trình Nha, bài tập của cậu đâu?"

“Nộp rồi”

“Giao ở đâu, sao tôi không thấy?” Đối phương cố ý kéo dài đoạn cuối, rõ ràng là giở trò gây khó dễ.

“Tìm lại đi”

"Tìm không thấy, không có, không nộp thì chờ phạt chép mười lần đi."

“Đợi đã.” Trình Nha dừng bút trong tay. Cô ngước mặt lên, đứng dậy đi đến, "Không có thật sao?"

“Không có”

Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy nhóm người trước mặt thật buồn nôn. Đối phương ác ý quá rõ ràng, cô không cần nhẫn nhịn.

Trình Nhã giơ tay lên và hạ xuống một cái tát.

Trước khi đối phương có thể phản ứng, lại có thêm một cái tát khác.

Không cần biết đối phương mặt mũi sưng vù thế nào. Tất cả những gì cô biết là tay cô vừa đau vừa tê.

Lớp học trở nên hỗn loạn, giáo viên chủ nhiệm nhanh chóng đến.

Trình Nha bị gọi ra ngoài cửa lớp để thẩm vấn.

“Chú nhỏ.” Cô lấy điện thoại di động bấm số, “Chú có thể đến trường học một chút không?”