Chương 8

…Hoàn toàn…

Trước kia Trình Nha rất ít khi liên lạc với Trình Ôn Nghiêm, mỗi cuộc họp phụ huynh đều cố ý nói với giáo viên rằng người nhà không có thời gian và không thể đến để tránh quấy rầy hắn.

Một là bởi vì cô sợ hắn cảm thấy phiền phức, hai là cô không nghĩ muốn được bảo vệ như vậy.

Nhưng bây giờ, cô tự nguyện từ bỏ nguyên tắc ba năm không mời cha mẹ, gọi điện thoại cho chú nhỏ của mình, nhẹ giọng mong đợi hắn đến.

Trình Ôn Nghiêm ngày thường rất bận, nhưng khi nghe cô nói đến trường học có việc, vẫn trở thành người giám hộ xứng chức .

Lúc 10 giờ sáng, hắn đặt giờ đến trường trên điện thoại.

Sau khi gọi điện thoại, Trình Nha không để ý đến sự cằn nhằn của giáo viên chủ nhiệm ở trước mặt, mặt vô biểu tình mà xoay người rời đi.

“Em đi đâu?”

“Toilet.”

Cô xác thật là muốn đi toilet. Hai cái tát vừa rồi là tát thật mạnh, đến bây giờ tay vẫn còn tê dại, rửa bằng nước lạnh sẽ tốt hơn.

Chỉ là nhiệt độ tháng ba vốn là không cao, những ngày không có nắng vẫn rất lạnh, hai tay bị nước làm lạnh đến đỏ hồng

Trong lúc đợi Trình Ôn Nghiêm đến, Trình Nha không quay lại lớp học mà cố tình ngồi trong văn phòng chủ nhiệm để tránh xung đột với các bạn cùng lớp khi quay lại.

9 giờ 55 phút, cô đóng cuốn giải bài tập trên tay lại. Máy điều hòa đã bật hơn hai tiếng, cả người ấm áp.

Chuông ra khỏi lớp vừa vang lên. Mọi người trong lớp đều chụm đầu nhìn cô muốn xem náo nhiệt, chê cười.

“Trình Nha.”

Mặc dù biết rằng chú nhỏ sẽ đến, nhưng khi nhìn thấy hắn, cô vẫn cảm thấy như ở một thế giới khác.

Lần cuối cùng hắn tới là khi cô mới chuyển đến đây.

Người đàn ông đi ngược ánh sáng mà đến, mặc một thân trang phục sang trọng đắt tiền, cao lớn đĩnh bạt, tao nhã tinh tế.

“Chú nhỏ.” Cô ngước mắt lên,thực thả lỏng cũng thực tự nhiên mà đứng ở chỗ đó, hai tay giấu một nửa dưới ống tay áo dài rộng của bộ đồng phục học sinh.

Cô thấy được, những người khác tự nhiên cũng thấy được.

Thoạt nhìn, thật khó để định nghĩa rõ về hắn.

Trẻ trung, đẹp trai, nhiều tiền.

Đây là những thông tin có thể nhận được từ Trình Nha, nhưng cô biết nhiều hơn họ.

Trình Ôn Nghiêm tính cách vô cùng tốt, chưa từng có hung dữ với cô. Những năm gần đây hắn tiếp quản công việc kinh doanh của Trình gia, càng ngày càng ổn định và có năng lực, đồng thời cũng đủ khiêm tốn hòa nhã.

Đối với con gái cũng thực tôn trọng. Tạm thời…… Là như thế này đi.

Giáo viên chủ nhiệm nào đâu đoán được "Nhà họ Trình Nha" là một khuôn mặt đáng kính như vậy, cũng không dám lơ là chút nào, trên mặt mang theo nụ cười tha thiết, ý nghĩ đã chuẩn bị trước đó giờ đổi thành khen ngợi Trình Nha ngày thường học tập tốt như thế nào nghiêm túc khích lệ.

Nhưng mà, người đàn ông này lại không có nhận lấy, môi mỏng hơi hơi hé mở, thanh âm trầm thấp nhu hòa: "Thầy giáo mời tôi tới đây, không biết là vì sao?"

“Trình tiên sinh, có chuyện này… Trình tiên sinh, ngồi xuống trước đi!” Thầy chủ nhiệm tựa hồ còn chưa sẵn sàng trước mặt nói xấu cháu gái một người đàn xuất thân từ gia đình quyền quý như vậy.

Bên ngoài còn nhiều như vậy học sinh…… Nếu là làm trò chỉ trích Trình Nha trước mặt hắn, chẳng khác nào tát vào mặt hắn cả.

Trình Ôn Nghiêm không để ý tới, vẫy tay với Trình Nha : “Nha Nha, con nói cho chú nghe.”

"Ừm." Trình Nha có chút xấu hổ, lấy giọng điệu vô tư khôi phục sự việc, thỉnh thoảng nhìn sắc mặt hiệu trưởng, cố ý né tránh, như là sợ hiệu trưởng sẽ không vui hung hăng răn dạy mình.

Nói xong, Trình Ôn Nghiêm dừng một chút "Vậy, bạn học kia đâu?"

Chủ nhiệm sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, liền gọi một nữ sinh tới.

“Dấu vết trên mặt của tôi còn chưa đủ rõ ràng sao?” Đối phương tuy rằng tức muốn hộc máu, nhưng vẫn là sợ Trình Ôn Nghiêm, đành phải quay mặt đi, hờn dỗi không dám tiếp tục công kích.

Trình Ôn Nghiêm nhàn nhạt mà quét mắt liếc cô một cái, “Trình Nha vở bài tập tìm được chưa?”

Lúc này, Trình Nha mặt cúi thấp, nhẹ nhàng mà nói: “Khả năng…… Khả năng bị bọn họ ném vào thùng rác rồi đi.”

Cô chắp tay, cắn môi liên tục, giọng càng lúc càng nhỏ, rụt rè như sắp khóc.

“Thùng rác?” Trình Ôn Nghiêm nghiêm túc hỏi lại cái thông tin này.

"Ừm... Họ đã từng làm như thế ..." Cô hướng về bên kia nhích lại gần hắn, kề sau cánh tay cô nhẹ nhàng kéo ống tay áo màu đen có khuy áo tinh xảo của hắn.

Nụ cười trên mặt thầy hiệu trưởng đã cười không ra, căng thẳng đến toát mồ hôi hột.

“Thầy giáo, đi thôi.” Trong lời người đàn ông nói có chút tức giận.

ý tứ của lời này chính là muốn đi chứng thực.

Một vài người đến lớp học, những người vây xem náo nhiệt người cũng đi theo. Quả nhiên, có một cuốn sổ trong thùng rác tên của Trình Nha được viết trên đó.

Trình Ôn Nghiêm thu hồi tầm mắt, cau mày và dường như hít một hơi thật sâu, kìm nén một lúc lâu rồi nói: "Thưa thầy, tôi cần nói chuyện với hiệu trưởng của các người."

Không thể từ chối.

Sự uy nghiêm và quyền lực của một người đàn ông làm họ bất ngờ.

Trong phòng hiệu trưởng chỉ có hai người Trình Ôn Nghiêm và hiệu trưởng.

Trình Nha ở bên ngoài hành lang, đứng ở một bên, nhìn phong cảnh phía xa. Giáo viên chủ nhiệm cũng ở đây, lúc này cũng không dám lại chọc giận tiểu tổ tông này, hối hận cũng đã muộn.

Kết thúc cuối cùng trang trọng hơn phần đầu.

Phụ huynh của bạn cùng lớp bị Trình Nha tát đã được mời đến trường, gặp mặt kéo đứa trẻ vào và xin lỗi Trình Nha và Trình Ôn Nghiêm, thừa nhận rằng họ chưa thể dạy dỗ con mình tốt nếu lại có lần sau, đừng nói bạn học Trình Nha dùng bàn tay tát , đánh gãy chân bọn họ cũng sẽ không phản đối.

Nghe đến lời sau, bạn học kia hoàn toàn ngây người, chỉ dám thấp giọng nức nở, nhưng lại không muốn hành động này đắc tội cha mẹ, một cái tát vang dội vào mặt.

Trò khôi hài sắp hạ màn, Trình Ôn Nghiêm mới chậm rãi nói một câu: “Hai người quá lời rồi.”

Vừa lúc tới rồi giữa trưa, bố mẹ đối phương mời Trình Nha đi ăn một bữa để bù đắp tổn thất tinh thần nhưng bị hắn từ chối.

Tất cả những điều này nằm ngoài dự đoán của Trình Nha. Thân phận người thân của Trình gia là dùng tốt, nhưng không nghĩ tới lại hữu dụng như vậy... Đối phương vẻ mặt khép nép làm cho cô cảm thấy rất vui vẻ.

Trước khi chia tay, Trình Nha nhẹ nhàng kéo kéo góc áo của Trình Ôn Nghiêm , "Chú nhỏ, cháu không muốn ăn ở nhà ăn."

Ấu lộc đôi mắt, ướŧ áŧ đen bóng, thượng mang ngây ngô dấu vết khuôn mặt, còn có chóp mũi, nhu nhược đáng thương.

Đôi mắt như con nai con, ướŧ áŧ đen bóng, trên mặt mang sự ngây ngô chóp mũi chóp mũi, nhu nhược đáng thương.

Người đàn ông thực dễ nói chuyện, chở cô đến một nhà hàng hạng sao ở trung tâm thành phố.

Sau khi ăn xong, Trình Nha hướng đôi mắt nhìn vào quán cà phê gần đó.

“Trẻ nhỏ nên ít uống cà phê.” Trình Ôn Nghiêm liếc mắt liền nhìn thấu cô, ngay sau đó thả chậm ngữ khí “Hôm nay có chút lạnh, mua cho con ly trà sữa.”

"Được..." Trình Nha còn chưa có phản ứng hoàn toàn. Cô cũng không còn là một đứa trẻ nữa...

Người đàn ông mặc tây trang và đi giày da sải bước đến một quán trà sữa khác, hỏi cô muốn uống loại trà sữa nào.

Trong tiết trời se se lạnh, cầm trên tay ly trà sữa nóng hổi. Ngoài ra còn có một người chú nhỏ hoàn toàn có thể bảo vệ cô ở bên cạnh.

Trình Nha rũ xuống mi mắt.

Trình Ôn Nghiêm thật tốt , tốt hơn tất cả những người cô từng tiếp xúc. Cô thậm chí còn nghĩ, làm sao lão thái bà có thể nuôi dạy một đứa con trai tốt như vậy.

Hắn mua trà sữa cho cô, nhưng bản thân người đàn ông lại gọi một ly cà phê đen.

Gần đến giờ, hắn tự mình lái xe chở cô về trường.

Thời điểm xuống xe, Trình Ôn Nghiêm ngồi ở ghế lái và nhìn cô rời đi qua cửa sổ xe đang hé mở.

Đi được nửa đường, cô gái mặc đồng phục học sinh đột nhiên dừng lại, quay người bước nhanh về phía sau, cho đến khi đi tới trước mặt hắn. Chóp mũi ửng đỏ, thanh âm mềm mại : “Hôm nay…… Cảm ơn chú nhỏ.”

Trình Ôn Nghiêm khóe miệng lại cong lên: “Ừm, mau đi học đi.”

Cũng là từ ngày đó bắt đầu, Trình Nha có tư cách không mặc đồng phục học sinh.