Chương 9

…Nhìn trộm…

Trình Nha không có sở thích tát người khác, nếu như ngày tháng sau này không có ai trêu chọc cô, thì tất nhiên cô cũng chẳng động chạm đến.

Nhưng người bạn học Mưu Túc Kính ngày xưa bắt nạt cô thì mỗi ngày vẫn đề phòng, trải qua trong thấp thỏm.

“Nha Nha.”

Giọng nói của Dư Điềm truyền đến từ phía sau lưng. Xưng hô vô cùng thân thiết, tựa như lúc hai người chưa chia tay.

Vừa lúc chung quanh không có nhiều người lắm, cho dù muốn xem náo nhiệt thì cũng làm ra vẻ cái gì cũng không thấy, yên lặng cúi đầu làm việc của mình.

Một lúc sau, Trình Nha mới ngẩng mặt nhìn cô ta.

Ánh mắt Dư Điềm có ý tìm tòi nghiên cứu, cô ta muốn biết rốt cuộc hiện tại tính khí Trình Nha như thế nào.

Chỉ là cô ta hoàn toàn không nghĩ tới là Trình Nha lại thong thả ung dung móc điện thoại ra, sau đó xoay màn hình đến để cho cô ta nhìn rõ ràng tấm ảnh giao hợp của đôi nam nữ.

Nhân vật chính trong bức ảnh chính là cô ta với Thích Tinh Sơ, hình ảnh bọn họ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ làʍ t̠ìиɦ ở trong phòng học.

Sắc mặt Dư Điềm đại biến, ngay khi cô ta định đưa tay giật lấy, thì Trình Nha đã trước một bước nắm chặt điện thoại.

Tất nhiên, chỉ với ảnh chụp thôi là chưa đủ, lại lần nữa xuất hiện trước tầm mắt là một đoạn video ngắn. Người bên trong không ai khác cũng là Dư Điềm và Thích Tinh Sơ.

Trình Nha xem như cho cô ta mặt mũi, tắt tiếng đoạn video. Bằng không cả lớp sẽ đều nghe thấy âm thanh nữ chính kêu rên phóng túng.

Sắc mặt Dư Điềm tái nhợt, lúc này không còn vẻ vênh váo tự đắc, có vài phần suy yếu: “Nha Nha, tớ chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với cậu…… cậu có thể xóa những thứ này được không?”

Trình Nha cúi mặt, cất điện thoại vào túi, “Thật vậy chăng?”

Giọng điệu của câu hỏi này ngây thơ nhưng đủ để cho Dư Điềm nghiến răng nghiến lợi.

Không cần nhiều lời, cô ta đúng là đã từng cố ý hay vô ý hắt nước bẩn ở sau lưng Trình Nha, bút tích quạt gió thêm củi đã bị đương sự nhận ra.

Trình Nha lộ ra nụ cười mềm mại, “Cậu thật sự cho rằng những người đó thuận theo không tố giác sao? Tôi cũng chưa từng nói qua là không để bụng.”

“Trình Nha……” Dư Điềm vừa mới mở miệng thì ngừng lại. Cô ta dường như đã hoàn toàn tính toán sai Trình Nha, cô ta quá tự tin, tin bản thân mưu tính như thế cũng không có quan hệ gì với mình, hiện tại việc đã không có cách gì xoay chuyển.

Trình Nha ngồi trở lại vị trí, “Muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm. Hơn nữa…… Tôi đã sao lưu lại rồi.”

Đã từng là quả hồng mềm nhưng trong một đêm lại thay đổi hoàn toàn, nụ cười ngọt ngào khiến người ta lạnh sống lưng.

Dư Điềm phát run vì nó.

Đúng lúc là thứ sáu, một nữ sinh phong độ trí thức cùng cô sóng đôi đợi xe ở trạm xe buýt.

“Trình Nha, chú nhỏ của cậu thật sự rất lợi hại sao?”

Trình Nha chớp hàng lông mi dày và dài, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm cô ấy.

“Vậy vì sao trước kia cậu lại chịu đựng để người khác ức hϊếp?”

Trình Nha vẫn không trả lời, ánh mắt không có lộ ra địch ý.

Cô nữ sinh giơ tay cẩn thận véo thịt mềm trên mặt cô: “Thì ra cậu đáng yêu như vậy.”

“Cảm ơn……” Trình Nha rũ mí mắt xuống.

Mấy ngày nay, đám người kia không dám trêu chọc cô dứt khoát nói cô tâm cơ, trước sau như một bài ngoại.

Mối quan hệ giữa người với người của cô từ không có nhiều người nguyện ý tiếp cận biến thành không ai dám tới gần.

Ưu điểm là càng ngày càng thanh tịnh, hoàn cảnh học tập với đãi ngộ đều tốt hơn rất nhiều, nhược điểm chính là…… Mỗi lần muốn mở miệng nói chuyện đều nói không được.

“Giống thỏ con.”

Ánh mắt Trình Nha lập loè, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Xe buýt đến, hai người cùng nhau lên xe.

Phong độ trí thức của nữ sinh này tuy rằng nặng, nhưng không thể che giấu cô ấy là người hướng hướng ngoại lắm lời, trên đường như là mở ra máy hát, lôi kéo Trình Nha ríu rít nói không ngừng.

“Cậu là Tô Minh?”

“Đúng vậy, cậu biết tôi hả?”

Trình Nha chỉ: “Huy hiệu trường.”

Đúng lúc đến trạm, Trình Nha vẫy tay, sau đó bước xuống xe.

Thời gian còn rất sớm, từ sân ga đi đến nhà chỉ cần vài phút.

Mở cửa ra, trước tủ giày là đôi giày Trình Ôn Nghiêm mang hồi sáng.

“Chú nhỏ?” Hôm nay sao về sớm như vậy.

Trình Nha vừa cởi cặp sách xuống vừa chạm vào tường đi vào trong.

Khi nam sắc không cẩn thận đập vào mắt, cô cũng đã ý thức được sự việc mình suy nghĩ không hợp quy củ.

Chú nhỏ…… Mông khá vểnh lên.

Quay lưng về phía cô, Trình Ôn Nghiêm đã bắt đầu quấn khăn tắm, cả người căng thẳng: “Trở về phòng làm bài tập đi.”

Trình Nha: “……”

Cô gái vừa về đến nhà bĩu môi không vui. Cô cũng không phải cố ý.

Nước còn chưa lau khô, ướt dầm dề, tóc cũng ướŧ áŧ.

Hoàn mỹ, rắn rỏi.

Vai rộng, eo nhỏ, mông hẹp, chân dài, còn có sau khi xoay người nói chuyện với cô thì nhìn thấy một chút đường nhân ngư.