Chương 4

Chân Minh Thần buông thõng một bên xuống gần mặt đường. Cái chăn mỏng che đi hai cơ thể trần trụi kia. Cái xe vẫn thong thả đi theo đường mòn vào thị trấn. Tiểu Bắc dựa vào vai anh, tay vuốt ve con thỏ trắng. Lim dim đôi mi đen nhánh, mặc cho anh ấy cúi xuống cứ hôn lên đôi môi của cậu.

Sáng sớm họ đã đến thị trấn, Cả hai mặc lại đồ trên đường đi và đến nơi họ cùng nhau xếp mọi thứ lại vào trong một căn nhà nhỏ. Căn nhà này đã được Mã Lai – Thị Trưởng thị trấn ưu ái cho Minh Thần. Ông nghĩ nếu anh ta sống trong thị trấn này thì sẽ yên tâm hơn. Sẽ không phải lo lắng nhiều về MCR nữa.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi. Minh Thần kéo Tiểu Bắc lại, nhéo lên má cậu một cái.

"Em đói không?"

"Dạ có chút chút"

"Cho em này..."

Anh chìa tay ra, ý bảo cậu cắn vào tay anh. Nhưng cậu nhìn anh và lắc lắc cái đầu.

"Em không cắn, như vậy anh sẽ mệt lắm đấy.

"Anh không sao"

Tiểu Bắc kéo vạt áo anh lại và gục đầu vào hỏm vai anh. "Híc, em sẽ tập ăn chay. Em làm được mà"

"Ngốc, em đang phát triển, nếu như em ăn chay, em sẽ không đạt đến giới hạn của sức mạnh. Như vậy sao em có cơ hội báo thù cho gia đình em"

"Anh....à..."

Thấy Minh Thần nói cũng có lý. Nhưng Tiểu Bắc vẫn không chịu cắn anh. Cậu nhõng nhẽo đòi anh đưa ra chợ. Cậu nói sẽ nấu món ăn như con người và cả hai cùng thích nghi với điều đó.

Minh Thần cũng phải chiều cậu và cả hai cùng ra chợ.

Chợ lúc này khá đông đúc. Bởi chỉ có ban ngày họ họp chợ, diễn ra những cuộc mua bán. Còn về đên thì ai lấy về nhà, đóng cửa, cài then thật chặt để đề phòng MCR đến. Cuộc sống diễn ra mãi như vậy. Con người vẫn luôn sống trong sự sợ hãi, nỗi lo lắng về loại MCR hút máu người kia.

Ít có ai như Minh Thần, đứng ra bảo vệ con người nên chỉ với 1 vài thợ săn ma cũng chẳng đủ để ngăn cản cả một giống loài lớn như vậy. Chính vì thế quy định rằng: Ban ngày sẽ là của con người, còn ban đêm thuộc về MCR. Nếu như bọn chúng bắt được con người vào ban đêm thì bị gϊếŧ chết cũng là điều đương nhiên.

Sau khi đến chợ, Tiểu Bắc vui mừng khi thấy nhiều thứ lạ lẫm. Lựa chọn nhiều món đồ khác nhau và Minh Thần không quên mua cho cậu mấy bộ đồ mới.

Một gã say xỉn bước ra từ quán rượu và té sấp xuống đất. Hắn luôn miệng nói một vấn đề gì đó mà ai đi ngang qua cũng ném cho hắn những câu xỉ vả. Thấy gã đàn ông say xỉn đó, bò lồm cồm dậy, phủi phủi mấy cái trên đầu gối rồi lại la hét...

"Sớm muộn gì cái thị trấn này cũng chìm trong máu. Loài MCR sẽ đến đây cai trị. Hahaahaa."

Mọi người cho rằng hắn điên, người thì chửi mắng, người thì rủa hắn chết đi. Nhưng gã ta đâu có dừng lại. cứ thể nói lảm nhảm. Gã cầm chai rượu đi xiêu vẹo trên đường, tấp vào khu chợ và tiếp tục câu chuyện về cuộc tấn công của MCR.

Minh Thần và Tiểu Bắc cũng đã mua sắm được nhiều thứ, chuẩn bị trở về nhà. Vừa đi ngang qua gã đàn ông đó. Hắn đột nhiên thấy Tiểu Bắc và khuôn mặt biến sắc. Hét inh ỏi lên, ném chai rượu về phía cậu...

"Á...MCR,..MCR xuất hiện, cứu tôi, cứu tôi với....Nó sẽ hút sạch máu của mọi người"

Vừa nói gã vừa chỉ thẳng tay vào mặt Tiểu Bắc. Điều đó làm mọi người chú ý và đôi người tò mò, bu lại xem chuyện gì. Minh Thần định kéo Tiểu Bắc đi vội bởi anh biến điều này chẳng hay ho gì cả.

Một bà bán bánh gần đó, luôn miệng chửi ông. "Ông nói cậu ta là MCR thì chắc giờ này cậu ta chết cháy dưới ánh nắng mặt trời rồi, chứ còn đứng đó nhìn ông"

Gã đàn ông vẫn tỏ ra sợ sết, ông trượt lùi dưới đất, chân tay đạp sàn sạt trên đất. " Là một con MCR, nó là sẽ mang tai họa đến thị trấn này"

Minh Thần bực mình và tiến đến, túm cổ gã đàn ông đó lên và nhấc ông ta khỏi mặt đất.

"Ông còn nói nữa là chính ta sẽ rút hết máu của ông" Minh Thần không có ý làm hại hay đe dọa ai. Nhưng bởi anh thấy Tiểu Bắc bị tổn thương khi bị xem như là một con MCR máu lạnh. Đôi mắt cậu lo lắng và sợ hãi.

Gã đàn ông đó cũng không sợ những lời của Minh Thần mà ông ta còn phả hơi rượu nồng nặc vào mặt anh và nói một câu đáng sợ. "Chính nó cũng sẽ uống cạn máu của anh. Anh dám đem tình yêu của mình cho MCR, anh sẽ chết thê thảm mà thôi"

Minh Thần đẩy mạnh ông ta xuống, té dúi dụi trên mặt đất. Đang tính kéo Tiểu Bắc đi thì ngài Thị Trưởng xuất hiện. Ông ta nhìn qua Tiểu Bắc một cái rồi nhìn lại gã đàn ông say sỉn nằm dưới đấy.

"Này ông kia, ông nói cậu ta là MCR, ông có bằng chứng gì không?"

"Haha, cần gì bằng chứng, nếu không tin tôi cứ thử cắt máu cho cậu ta ngửi xem cậu ta có mọc răng nanh ra không nhé."

Minh Thần đẩy người Tiểu Bắc "Chúng ta đi thôi em, đừng để ý ông ta nói gì"

Ngài Thị Trưởng ôn tồn nói mà giơ tay như bảo Minh Thần chờ một lát rồi đi.

"Được, tôi sẽ thử cho ông thấy, nếu như cậu ta không biến đổi thì ông phải chịu trách nhiệm và xin lỗi mọi người"

"Được...nhưng máu phải lấy chính là của anh ta"

Gã ta chỉ thẳng vào Minh Thần và đòi lấy máu của anh để thử Tiểu Bắc. Minh Thần gạt ngay cái ý định đó và quay qua nói với thị trưởng.

"Chúng tôi nên về nhà lúc này chứ không phải ngồi nghe một gã say nói chuyện."

"Bình tĩnh nào Minh Thần, cũng chỉ là một phép thử, anh không thấy mọi người đang tò mò sao. Với lại cậu ra không phải người của Thị TRấn này, tôi cũng hơi e ngại"

Tiểu Bắc lúc này mới lên tiếng "Không sao đâu anh, để họ làm đi"

"Em..."

Tiểu Bắc nhìn Minh Thần rồi gật đầu. Lấy con dao nhỏ mà anh thương gắt bên cạnh người đưa cho Minh Thần. Ý muốn bảo anh cắt để máu chảy ra.

Mọi người xúm lại để xem. Và Minh Thần kéo ống tay áo lên. Anh cứa một đường lên da, để máu dính lên lưỡi dao. Kéo vội áo xuống để không ai thấy được vết thương liền miệng lại.

Máu vừa chảy ra là cũng lúc Tiểu Bắc ngửi thấy nó. Từ tối qua đến giờ cậu đã không ăn gì và đến lúc này có lẽ khó mà kiềm chế được. nhưng nếu cậu bị biến đổi lúc này thì Minh Thần cũng sẽ bảo vệ cậu. Rồi sẽ giải thích cho mọi người cậu không phải là một con MCR thuần chủng. Mà được tạo ra giữa tình yêu của con người với loại MCR.

Minh Thần cầm con dao có máu đến gần Tiểu Bắc. Để gần mũi cậu hơn. Anh biết cậu đang cố chịu đựng. Hai bàn tay cậu siết chặt. Đôi mắt nhắm nghiền lại, cậu cúi xuống và quẹt đi hàng nước mắt. Đã đến mức hết sức chịu đựng của Minh Thần, anh ta hét lên.

"Khốn kiếp....Đã đủ cho mấy người chưa hả?"

Lấy cái mũ sau áo của cậu mà phủ lên đầu Tiểu Bắc rồi kéo cậu đi khỏi đám đông.

Ngài Thị Trưởng liếc nhìn gã đàn ông say sỉn. rồi kêu mọi người giải tán. "Về làm việc đi, không có gì mà xem cả. Chẳng có MCR nào mà xuất hiện ban ngày này. Hoang tưởng hết."

Sau đó ông ta để cúi uống gã đàn ông say rượu mà nghiến răng nói " Ông nghĩ Minh Thần có thể ở cùng một con MCR sao?"

Gã đàn ông đó vẫn cười nhạt và ông gật gù vì Tiểu Bắc thật cứng rắn khi chịu đựng được mùi máu đó. Rồi nhổ một bãi nước miếng, nhìn thẳng vào mặt ông Thị Trưởng "Bởi vì anh ta yêu con MCR đó"

Nói xong ông đứng dậy phủi đít và vừa đi vừa cười lớn.

Minh Thần đưa Tiểu Bắc rời khỏi khu chợ đông người đó. Đến một con hẻm nhỏ để quẻo về nhà thì thấy cậu rung rung bờ vai lên. Cái mũ che đi khuôn mặt đang khóc nức nở của cậu. Anh cầm chặt tay cậu thấy nó lạnh toát lên.

Bất ngờ cậu quay qua, với tốc độ nhanh đến lạ thường, tóm lấy cổ anh mà ấn chặt vào tường. Cái mũ áo rơi ra phía sau. Khuôn mặt cậu biết đổi với cái răng nhọn dài và đôi mắt đỏ ngầu lên. Các mạch máu tím ngắt hiện rõ tên khuôn mặt đáng sợ của cậu.

Anh bị siết cổ chặt đến mức không cử động được. Minh Thần không tài nào thoát khỏi bàn tay của cậu. Cậu từ từ nhấc bổng chân anh khỏi mặt đất và ấn chặt vào tường. Minh Thần sờ đến con dao bên cạnh hông nhưng rồi lại không muốn rút nó ra để sợ làm thương cậu.

"Bỏ...bỏ...anh...ra....Tiểu Bắc"

Cổ bị bóp nghẹt lại và Minh Thần nói không lên lời. Dùng hết sức mạnh của mình để gỡ tay cậu ra cũng chẳng được. Cậu ngúc ngắc cái đầu nhìn anh với ánh mắt đen bao trùm hết lòng trắng. Lúc này cậu chẳng khác gì con MCR thuần chủng. Không còn cảm xúc trong người cũng chẳng biết Minh Thần là ai nữa.

Những cái móng tay dài như muốn cắm sâu vào l*иg ngực của anh. Minh Thần không thở được và cứ như vậy anh sẽ chết ngạt mất. Nhìn đôi mắt đáng sợ vô hồn của cậu. Anh muốn làm điều gì đó để cậu biết rằng cậu sẽ không giống những loài máu lạnh kia.

Anh đưa khẽ những ngón tay chạm lên má của cậu. Lúc này khuôn mặt đầy mạch máu tím rịm chằng chịt hiện lên. Bàn tay anh ấm áp chạm lên da lạnh ngắt đó. Như truyền vào luồng hơi ấp. Tiểu Bắc đờ đẫn người ra. Cậu nới nhẹ bàn tay siết cổ anh cho đến khi buông hẳn nó ra để anh rơi khủy xuống mặt đất.

Cách mạch máu đen từ từ biến mất trên khuôn mặt cậu, đôi mắt với tròng đen co lại và trở về hình dạng của một con người. Minh Thần sờ lên cổ và cố thở gấp. Anh thấy Tiểu Bắc ngất xuống đất ngay sau đó.

Minh Thần vội vã ôm chặt lấy cậu, đưa cậu về nhà ngay sau đó. Tiểu Bắc ngất lịm đi. Cậu được anh đưa lên giường nằm yên trên đó.

Minh Thần nhìn cậu rồi lại nghĩ đến việc nếu như có lần sau chắc thằng bé không chịu được mất.

......................

Tiểu Bắc ngủ một giấc dài đến tối. Khi màn đêm buông xuống. Tiểu Bắc cựa mình tỉnh dậy trong chăn ấm. Cậu mệt mỏi và nhìn quanh để tìm Minh Thần. Tiểu Bắc chẳng nhớ điều gì vào trưa nay ở chợ cả. Khi cậu biến đổi thành một con MCR thực thụ thì cậu mất hết lý trí của con người. Và khi tỉnh lại chẳng nhớ gì cả.

Tiểu Bắc cảm thấy hơi choáng váng đầu óc và bước chậm rãi ra khỏi phòng. Để đi tìm Minh Thần. Giờ đây đối với cậu Minh Thần là người thân duy nhất. Người mà tưởng chừng sẽ gϊếŧ hại cậu nhưng lại yêu cậu thật lòng. Bởi anh nhìn thấy trong cậu có một thứ gì đó khiến anh không thể ra tay với cậu. Có lẽ đó là tình yêu...........

Tiểu Bắc đi ra thấy Minh Thần đang trong bếp, anh đang sửa xoạn bữa tối. Nhìn những món ăn trên bàn khá thịnh soạn. Cậu đứng phía cửa nhìn vào, anh chợt trông thấy cậu liền bỏ dở công việc của mình vội đến dìu cậu.

Anh sẽ không nhắc đến chuyện hồi sáng nữa. Tốt nhất không để cậu nhớ ra, không để cậu biết được bộ dạng đáng sợ của cậu lúc đó như thế nào. Cậu có thể sẵn sàng gϊếŧ chết anh nếu như có thêm lần sau nữa.

"Sao em lại ra đây, em còn mệt lắm"

"Híc sao em lại ngủ?"

"Chắc do mệt quá nên em ngất đi, anh đã bồng em về đây"

"Em ngất đi sao?"

Minh Thần khẽ gật đầu, coi như lời nói dối hoàn hảo cho cậu. Để cậu không phải suy nghĩ gì. Tiểu Bắc lấy tay đập đập vào đầu mấy cái. Minh Thần vội lảng qua chuyện khác để giúp cậu quên đi.

"Này em, chúng ta cùng ăn tối chứ?"

Mắt Tiểu Bắc long lanh lên và coi như đó là một lời mời hẹn hò.

"Dạ, em rất sẵn lòng"

Minh Thần kéo Tiểu Bắc đến chỗ rửa mặt, lấy chút nước mát vào tay anh và vỗ vỗ mấy cái lên má cậu....

"Nào, tỉnh chưa?"

"Dạ rồi..."

Tiểu Bắc cầm tay anh và áp lại lên má mình, cậu dụi dụi vào lòng bàn tay đầy nước của anh.

"Lau mặt đi em, rồi ra đây, anh có món quà này dành cho em"

Tiểu Bắc với lấy cái khăn và hất đi những giọt nước bám lại trên khuôn mặt, trở mình lại tò mò nhìn anh..

"Em có quà sao?"

Tieur Bắc dõi theo đôi mắt về hướng Minh Thần. Anh ta đến một cái l*иg nhỏ. Cầm trên tay và đưa đến trước mặt Tiểu Bắc.

"Anh gặp nó lúc chiều đi vào rừng tìm quả mâm xôi đen."

Tiểu Bắc kéo cái khăn chùm cái l*иg ra và phát hiện ra một con thỏ với lông màu đen. Vừa thấy nó cậu đã hét nhặng lên.

"Á...một con thỏ...là một con thỏ sao...Tuyệt quá...vậy là tuyết trắng của em có bạn rồi."

Thấy Tiểu Bắc nhảy cỡn lên, vui sướиɠ khi thấy chú thỏ này. Cậu mừng rỡ và bồng chú thỏ ra ôm vào lòng. Đôi mắt nó lúng liếng nhìn Tiểu Bắc. Có vẻ không sợ hãi mà lại tỏ ra thiện chí khi được cậu vuốt ve.

"Ô...anh...nó là con đực..."

"Con đực thì sao?"

"Tuyết Trắng của em cũng là con đực"

"Vậy thì sao?"

"Tui nó nhốt cùng nhau sẽ cắn nhau chết mất"

Minh Thần ghé sát tai Tiểu Bắc. Anh liếʍ nhẹ một cái lên vành tai cậu..

"Thế em ở cùng anh, anh có cắn chết em không?"

Tiểu Bắc xấu hổ, đỏ lửng mặt đi. Lại thêm cái mυ"ŧ nhẹ nhẹ trên tai cậu làm cậu rùng mình..Cậu hừ một tiếng. Đẩy anh ra và chu cái môi mỏng lên...

"Được, em sẽ nhốt chúng chung với nhau. Nếu Tuyết Trắng của em sảy ra chuyện gì em sẽ bắt đền anh"

Minh Thần cười và cùng Tiểu Bắc thả chú thỏ đen vào chuồng cùng Tuyết Trắng. Sau đó cả hai cùng nhìn tụi nó một lúc.

"Thôi đi ăn tối, em để tụi nó làm quen dần, cứ đứng nhìn như thế này, nó ngại, sao nó dám làm quen"

"Ứ...không chịu đâu. "

"Ngoan nào, em không muốn thử ăn chay sao?"

Nghe đến đó thôi Tiểu Bắc vội quay ngoách lại. "Dạ có" Cậu gật đâu như mình quyết tâm lắm.

Bước đến bàn ăn, cả hai cùng ngồi đối diện nhau. Đối với Tiểu Bắc mà nói thì bữa ăn này cũng đã từng quen thuộc với cậu. Nhưng giờ đây vị giác cậu thay đổi nên phải tập lại từ đầu. Cậu vẫn nhớ ngày xưa cùng cha mẹ cậu ăn những bữa ăn thân mật. Cậu đã thấy mẹ cậu ăn thức ăn của con người ngon lành. Hay trước mặt cậu bà ấy giả vờ như thế.

Thôi không suy nghĩ nữa để không phải đau lòng. Trở về với thực tại cậu nhìn Minh Thần. Anh nhìn cậu mỉm cười.

"Đây là nước quả mâm xôi đen. Đây là salat hoa quả, trái cây rừng và một ít thịt nguội cho em. Còn đây là súp, em ăn đi khi nó còn nóng."

Tiểu Bắc sáng rực rỡ mắt ra. Nhìn chúng, cậu có vẻ thèm thuồng. Cầm thìa lên và bắt đầu thử. Thử từng món mà Minh Thần đã giới thiệu. Thức ăn đưa vào khoang miệng, cơ hàm chuyển động để nhai thức và mùi của nó đi thẳng vào khoang mũi, vị của nó được cậu cảm nhận trên đầu lưỡi.

Muốn miếng đầu tiên. Cậu nhìn Minh Thần rồi cười híp mắt.

"Ngon lắm anh"

Thấy nhóc ta ăn có vẻ ngon lành, nên Minh Thần cũng nhập bữa ăn nhỏ này với cậu. Ly nước ép quả mâm sôi đen thơm ngon được Minh Thần và Tiểu Bắc cùng thưởng thứa. Bữa ăn của họ dưới ánh nến lung linh.

Minh Thần nhìn Tiểu Bắc với ánh mắt trìu mến và dường như trong mắt anh chỉ có cậu mà thôi. Cậu thật bé bỏng và dễ thương như con mèo con.

Tuổi thơ của Minh Thần cũng rất khắc khổ và giờ bên cạnh anh cũng chỉ có mình Tiểu Bắc. Ngay ngày đầu gặp cậu anh đã không muốn gϊếŧ cậu, bởi trong mắt cậu còn chứa tình cảm của một con người.

Thời gian họ ở bên nhau cũng không phải là dài nhưng đủ để cho Minh Thần đánh đổi cuộc đời này để bảo vệ cậu.

...........

Sau khi họ ăn tối xong. Tiểu Bắc đi tắm còn Minh Thần cho hai chú thỏ ăn tối. Cục than và Tuyết trắng có vẻ không hợp nhau lắm thì phải. Mỗi con một góc l*иg, không con nào đến gần con nào. Minh Thần chỉ đặt 1 miếng cà rốt nhỏ ở ngay giữa l*иg.

"Tụi mày không muốn làm quen nhau sao? Như vậy cậu nhóc của ta sẽ buồn đấy"

Cục Than có vẻ như sợ hãi, nép nép một góc. Còn Tuyết Trắng có vẻ mạnh dạn hơn. Nó di chuyển đến miếng carot. Cục Than thấy vậy bèn nép sát hơn, sợ hãi, không dám nhìn Tuyết Trắng.

"Haixxx sao thế? Tuyết Trắng có làm gì đâu, cậu ta hiền lắm"

Minh Thần nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm và sợ Tiểu Bắc ngâm nước lâu sẽ lạnh nên tính vào gọi cậu ta. Anh vừa quay đi được một lát thì Tuyết Trắng đã mon men tha củ Cà Rốt đến gần Cục Than. Cắn một miếng rồi nhả miếng cà rốt dưới chân Cục Than. Xong rồi nó trở về chỗ của mình.

Minh Thần đi đến cửa nhà tắm gõ vào mấy tiếng..

"Tắm nhanh lên em, không cảm lạnh mất"

Không thấy Tiểu Bắc trả lời mà vẫn nghe thấy tiếng nước chảy. Bên ngoài Minh Thần lo lắng và gõ cửa to hơn. Cũng không thấy cậu mở cửa. Lập tức anh đẩy mạnh cửa xông vào.

Trong phòng tắm lúc này Tiểu Bắc đang tái xanh mặt, cậu ngồi dưới sàn nhà mà nôn hết chỗ thức ăn vừa ăn xong ra. Mặt mũi lấm lem nước mắt. Nước xả tràn đầy nhà tắm. Cậu không đủ sức gắng gượng đứng dậy nữa.

"Em ....em....xin...lỗi....thực..sự...em....."

Minh Thần vội tiến đến cậu, quỳ xuống ôm cậu vào lòng. Cơ thể ấy cứ thể run lên.

"Không sao, không sao, em sẽ ổn thôi mà, cứ nôn ra đi, như vậy em sẽ khỏe hơn"

Minh Thần nhấc cậu khỏi sàn nhà tắm, cởi bộ bồ bẩn ra. Cả anh và cậu tắm dưới vòi nước nóng. Tiểu Bắc có vẻ hơn mệt nên Minh Thần cũng không đứng lâu lắm. Choàng khăn cho cậu và đưa cậu vào phòng.

Cả hai ngồi trên giường. Anh lấy khăn lau mái tóc mềm cho cậu. Cậu cúi đầu dụi dụi vào l*иg ngực trần của anh.

"Em xin lỗi"

"Ngoan nào, em có lỗi gì đâu. Chỉ là chưa quen với thức ăn thôi. Còn nhiều bữa ăn khác để em tập mà"

Cậu quay lại dựa lưng vào người anh. Anh bao bọc cậu lại trong vòng tay. Hôn lên tóc mềm của cậu. Rồi xuống vùng gáy và cổ.

"Tiểu Bắc, Anh Yêu Em"

"Em cũng vậy!"

Cả hai cùng ngả mình xuống giường ấm. Cơ thể anh vẫn ôm chặt cậu. Tiểu Bắc đan xen những ngón tay qua tay anh và kể anh nghe về ngày lúc cậu là một con người. Cậu có một gia đình thật đẹp và hạnh phúc. Cậu nói với Minh Thần muốn có một gia đình như vậy.

"Tiểu Bắc...em tin anh không?"

"Dạ?"

"Anh sẽ cho em một gia đình, chờ anh được không?"

Tiểu Bắc khẽ quay lại nhìn vào đôi mắt anh, cậu hôn lên môi anh.

"Em sẽ chờ"

Minh Thần càng vòng chặt cơ thể của Cậu vào trong lòng. Da thịt chạm nhau cứ thế cọ xát qua lại.

Tiểu Bắc đưa khẽ mông của mình qua lại, chà chà lên chỗ cự vật của Minh Thần. Thấy có chuyển động lập tức khúc phong ấn trỗi dậy.

"Này nhóc...đang mệt thì ngủ đi. Còn quậy"

"Ứ ừ. Nó vậy anh ngủ được sao?"

"Anh ngủ không được nhưng em ngủ đi"

Tiểu Bắc cười rúc rích trong chăn ấm. Sau đó cậu đưa tay xuống giữa hai chân mình mà vòng qua phía sau tóm lấy khúc phong ấn. Đặt ngay miệng mật đạo. Day day nó vào nửa đốt ngón tay. Rồi cong cái mông ấn mạnh vào một cái để khúc phong ấn nằm im bên trong cậu.

Theo thế anh vẫn ôm lấy cậu phía sau lưng. Anh mặc cho cậu nhóc của mình quậy phá. Nhưng bị huyệt mật kẹp chặt, ôm sát lấy cái của anh và cậu cứ chuyển động mông liên tục làm tim anh đập nhanh hơn. Tay anh chuyển động khắp cơ thể cậu.

"Anh thấy sao? Thoải mái không?"

"Tiểu Bắc à, anh chết vì em mất"

Đôi mông tròn cứ thế chuyển động, lắc đầu, ngoáy thành hình tròn rồi đảo qua đảo lại. Ướt rượt trên thân cự vật, nó chuyện động ma sát mạnh trong người cậu. Cảm giác đê mê đến khó ta. Sự sung sướиɠ trào dâng trong người.

Cậu làm anh hứng tình đến mức cùng quẫn trong con người. Cự vật như có luồng điện chạy qua. Anh vội vã đẩy mạnh liên hồi vào mật đạo. Thì dòng khí cũng chạy thẳng vào người cậu.

Đôi mông di chuyển chậm dần và kệ cho khúc phong ấn nằm im trong đó. Cả hai giữ tư thế ôm lấy nhau mà nhắm đôi mắt lại. Minh Thần hôn sau vai cậu, xoa nhẹ nhẹ bên hông Tiểu Bắc.

Cậu gác đầu lên tay anh và ngủ lúc nào không hay. Cho dù phía ngoài trời đang có những cơn gió lại thổi rít qua nhưng trong căn phòng thật ấm cúng.

.......................

Sáng hôm sau khi Minh Thần tỉnh dậy, anh nhìn thấy khuôn mặt có chút mệt mỏi của Tiểu Bắc. Nhẹ nhàng rời giường để cậu ngủ thêm chút nữa. Anh phải nghĩ cách để làm sao cậu có thể ăn được mà không phải hút máu người. Anh mặc đồ và chuẩn bị lên rừng kiếm một số thứ mà đang nghĩ trong đầu.

Sau khi ra khỏi nhà, anh khóa cửa cẩn thận. Lúc này nắng cũng đã lên. Anh sẽ đi một lát rồi về. Chắc lúc đó cậu còn chưa dậy đâu. Cầm theo một số vũ khí rồi lên ngựa, tiến sâu vào rừng.

Minh Thần tìm cho Tiểu Bắc một chút trái cây màu đen và đỏ. Anh phát hiện ra bụi dâu rừng, chúng rất ngon và hi vọng cậu sẽ thích. Đi sâu hơn anh tìm thấy dấu vết của đám MCR. Chúng đã ở đây trong những ngày nay. Có lẽ chúng đã sắp đến gần hơn với thị trấn này. Cần phải làm gì để bảo vệ và đề phòng chúng.

Anh trở lên ngựa và về thị trấn để kịp có bữa sáng cho cậu. Vừa đi vào trung tâm thị trấn, anh thấy mọi người chạy đôn chạy đáo. Nhưng vẫn trở về nhà đã. Vừa bước đến cửa nhà, chưa kịp mở cửa thì một người dân vừa chạy vừa hét lên.

"Mau lên...mau lên mọi người, họ đã bắt sống được một con MCR. Nhanh lên, nhanh đến xem"

"MCR? Bắt sống?"

Minh Thần hoảng hốt mở cửa và lao vội vào phòng. Căn phòng trống trơn, Tiểu Bắc không thấy đâu cả. Anh lo lắng về con MCR bị bắt là cậu. Hay cậu khát máu, đúng rồi Tiểu Bắc đã mấy ngày nay không uống máu. Cậu sẽ lên cơn thèm máu.

Minh Thần chạy như điên, leo lên lưng ngựa mà chạy nhanh đến nơi đang diễn ra sự việc đó. Đám đông đến càng lúc càng nhiều. Anh vội nhảy xuống

ngựa. Tiến vào phía trong. Cả đám người la hét, ầm ĩ và mọi thứ trở lên hỗn loạn.

"Gϊếŧ nó"

"Thiêu sống nó"

"Gϊếŧ loại máu lạnh đó đi"

Những câu hò hét hướng về kẻ bị tóm. Minh Thần vừa kịp bước chân vào nơi đó. Tiểu Bắc với khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Cậu nói điều gì đó mà dường như tiếng ồn quá lớn làm không ai nghe những gì cậu giải thích.

Minh Thần lao ngay đến. Rút con dao bên người ra và hét lên làm đám đông đang nháo loạn phải trấn lặng...

"Khốn Kiếp, Không ai có quyền động vào cậu ấy"

Cả đám người xôn sao, kẻ chỉ chỏ đến anh và lại tiếp những tiết hét vang. Lúc này Thị Trưởng Mã Lai đứng cạnh đó. Bước ra và giơ tay lên ám chỉ cho mọi người giữ yên lặng. Ông nhìn đến chỗ Minh Thần mà gằn giọng...

"Minh Thần tôi luôn tin tưởng anh, nhưng lần nay hay cho chúng tôi biết vì sao chúng tôi không được gϊếŧ con MCR đó hả?"

Tiểu Bắc đứng nấp sau Minh Thần mà run rẩy lên. Minh Thần giơ cánh tay để bảo vệ cậu.

"Cậu ta không phải MCR, mà cậu ta là người của tôi"

Ngài Thị Trưởng lắc lắc cái đầu

"Tôi đang nói kẻ quỳ dưới kia kìa, chứ không phải nói cậu bé của anh"

Vừa nói ngài Thị Trưởng chỉ tay vào con MCR vừa bị bắt đang bị trói quỳ ngay sát chỗ Tiểu Bắc đứng. Lúc này Minh Thần mới nhìn theo tay thị trưởng và giật mình mới biết đúng là người dân bắt được một con MCR. Vậy...vậy sao Tiểu Bắc lại ở đây đứng khóc.

Anh quay lại cậu đang thút thít

"Sao em khóc, sao em lại ở đây"

"Anh...anh đừng để họ gϊếŧ anh ta. Anh ta không làm hại ai cả. Em nói mà không ai nghe em"

Mọi người dân cứ nháo nhào nhào lên và ai cũng đồng tình đi thiêu sống con MCR này.

Minh Thần quay qua ngài Thị Trường...

"Đã có chuyện gì?"

Ngài Thị Trưởng mới thuật lại câu chuyện cho Minh Thần nghe. Rằng tối qua con MCR này đã dám xuất hiện tại thị trấn này. "Hắn đến đây để hút máu, anh xem giờ chúng dám ngang nhiên đến đây, thì sao chúng tôi không lo lắng được"

Tiểu Bắc hét lên...

"Anh ta không gϊếŧ ai cả, anh ta chưa hút máu ai cả."

Ngài Thị trưởng đến gần Tiểu Bắc hơn...

"Sao cậu biết, sao cậu biết rõ về nó hả? Hay cậu cũng như nó nên bảo vệ nó?"

"Ngài Thị Trưởng, chúng ta cần phải làm sáng tỏ chuyện này." Minh Thần chặn trước Mã Lai để ông ta không soi mói Tiểu Bắc nữa.

"Vậy được, chúng tôi bắt được con MCR này thì mọi người cùng biểu quyết. Nếu ai muốn thiêu sống nó thì giơ tay.

Lúc này tất cả người dân đều đồng tình giơ tay. Tên MCR bị bắt lúc này lo lắng sợ sệt, đôi mắt hắn như đang cầu khẩn về phía Tiểu Bắc để giúp hắn. Có vẻ hắn cũng nhận ta Tiểu Bắc là MCR nhưng lại không nói ra cho mọi người biết.

"Đấy Minh Thần, anh thấy không, người dân đều đồng tình, chúng tôi phải gϊếŧ nó để răn đe lũ MCR"

"Tôi nghĩ chúng ta cần phải xem lại. Không hà cớ gì hắn đến đây 1 thân một mình. Tôi rất hiểu loài MCR. Nếu chúng muốn đi gϊếŧ người thì chỗ này không phải thích hợp để đi một người đâu"

"Anh còn muốn gì? Nếu không gϊếŧ nó chắc chắn người dân thị trấn này sẽ gặp nguy hại"

"Ông mới hỏi về việc muốn gϊếŧ hắn hay không vậy sao ông không hỏi xem ai muốn để hắn sống nhỉ?"

"Được nếu ta hỏi mà không ai đồng ý, thì sẽ ngay lập tức hành quyết. Mà ngoại trừ anh và tên nhóc kia. Thợ săn MCR à, hình như anh dạo này đang muốn đứng về phía chúng"

"Ông đừng nói nhiều, hãy hỏi đi"

Mã Lai cất tiếng nói thật lớn.

"Trong chúng ta, ai không muốn con MCR này chết thì giơ tay"

Không một ai giơ tay cả. Mã Lai cười và hỏi lại một lần nữa cho Minh Thần không phải thắc mắc.

"Trong chúng ta, ai không muốn con MCR này chết thì giơ tay"

Vẫn không một ai cho kẻ kia cơ hội sống sót cả. Tiểu Bắc cuống hết cả lên. Cậu tiến đến một cô gái đứng núp sau cánh cửa, sợ hãi, run rẩy, nước mắt ứa ra...

"Nếu cô không lên tiếng, anh ta sẽ chết đấy"

Lúc này kẻ MCR kia mới bừng tỉnh.. "Im đi, cứ thiêu ta đi, ta không cần sống"

Và thế là cả đám người muốn đẩy hắn ta ra khỏi hiên nhà đó để hắn có thể chạm vào ánh nắng . Dưới ánh nắng hắn sẽ cháy thành than. Và không thể kháng cự lại được quần thể con người này. Kẻ MCR kia bị đẩy ra ánh nắng. Nắng rọi đến đâu thì da hắn cháy rám đến đấy. Mọi ng tản ra để hắn có thể chết dưới ánh nắng.

Cô gái phía sau cửa la hét, nhào đến ôm chặt hắn và đẩy vào trong bóng mát.

"Không...không....dừng gϊếŧ anh ta...không được..."

"Bỏ ra..em không được lên tiếng cơ mà."

"Không, em không cần gì cả....kể cả họ có gϊếŧ em, em cũng không để anh chết như vậy được"

Cô gái vội đứng dậy, dang hai tay chặn trước con MCR đó. "Chính tôi đã đưa anh ta vào thị trấn. Nếu muốn gϊếŧ hãy gϊếŧ tôi đi"

"Châu Châu, cô điên rồi, cô nói nhảm gì vậy hả, lui ra, mọi người nhanh lên, thiêu sống hắn đi"

Cô gái đó khóc ròng rã, ôm chặt lấy con MCR.... "Không....không được gϊếŧ anh ấy. Tôi yêu anh ấy"

Và thế là hai bên giằng co. Minh Thần không thể nào ngăn cản nổi được mọi người. Đến khi Tiểu Bắc hét lên, xông đến đám người đang cố kéo hắn ra ngoài mặt trời. Cậu hất tung đám người đó.

"Các người có dừng lại không? Anh ta không làm hại ai cả."

Tiểu Bắc cũng chuẩn bị biến đổi, gân xanh đen chuẩn bị nổi đẩy quanh cổ cậu. Minh Thần hốt hoảng, lấy tay mà chấn ngay sau gáy cậu, Tiểu Bắc ngất lịm đi bởi cú điểm huyệt của anh.

Anh ôm chặt cậu vào lòng. Hét lên...

"Mọi người thôi đi."

Lúc này Mã Lai mới thấy sự việc căng thẳng quá. Nên ra hiệu để giữ trật tự. Người dân ngừng lại được một lát. Mã Lai mới hét lớn...

"Nhốt chúng lại. Mai sẽ hành quyết. Giam vào cũi cho ta."

Châu Châu- Cô gái đó không muốn rời xa hắn ta cứ mãi ôm chặt và rồi không ai gỡ được đành nhốt cô cùng với hắn một cái cũi.

Xung quanh cái cũi treo đầy vật để làm giảm sinh lực MCR.

Ông Thị Trưởng, liếc nhìn Minh Thần, lúc này Tiểu Bắc cũng đã hơi tỉnh, đứng sát bên anh.

"Chuyện này mà có hậu quả gì, chính anh sẽ người gánh chịu"

"Được, tôi sẽ gánh"

Minh Thần quả quyết với Mã Lai như vậy. Và để đảm bảo cho ông ta sẽ không gϊếŧ hắn nên anh sẽ mang Tiểu Bắc về rồi quay trở lại đây. Tiểu Bắc không đồng ý, cứ muốn theo anh. Anh đành chiều theo cậu. Cả hai cùng ở lại với những đám người đứng căn chừng họ.

...................còn nữa..................