Chương 47

Edit + Beta: Cá Voi Xanh

S t: 1/2/2021

Ngày: 2178 t

-----------------------------------------------------------------------------

Hai người đứng sát nhau, mắt đối mắt, bầu không khí xung quanh dường như loãng hơn.

Hơi thở bá đạo của Phó Úy Tư nhanh chóng chiếm lĩnh chóp mũi của Tưởng Thỏa, hơi thở vừa độc đoán vừa quen thuộc với cô.

Tưởng Thỏa thấy Phó Úy Tư ngày càng sát vào mình, bản thân không đẩy anh ra được nên chỉ có thể nghiêng đầu sang một bên, Phó Úy Tư theo đó dán mặt mình vào má cô.

Làn da Phó Úy Tư trời sinh đã tốt, mềm mịn căng sáng, không kém làn da của Tưởng Thỏa là bao.

"Đồ lưu manh này, anh tránh ra!" Cô dùng hai tay đẩy mạnh anh.

Lực đẩy của cô không là gì với Phó Úy Tư, anh dứt khoát bắt lấy hai bàn tay của Tưởng Thỏa, đan 10 ngón tay vào nhau.

Mặt Tưởng Thỏa đỏ bừng, cô vừa xấu hổ vừa khó chịu nhưng không thể làm gì được.

"Em block tất cả các phương thức liên lạc với anh sao?" Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô.

Tưởng Thỏa né tránh không trả lời.

Đúng là cô đã làm vậy, nhưng mà cái cô để ý chính là, cô lại mong đợi anh sẽ liên lạc với mình.

Nhưng ngày này qua ngày khác, cô không nhận được liên lạc nào. Trong nửa tháng qua, anh dường như bốc hơi khỏi nhân gian.

Phó Úy Tư lại nói: "Anh đi công tác hai tuần mà em vẫn không để cho anh bớt lo chút nào."

Tưởng Thỏa nghe vậy liền oán hận nhìn Phó Úy Tư: "Rõ ràng là anh giở trò lưu manh trước!"

Hai tay cô bị anh nắm, lòng bàn tay nóng ran.

Lòng bàn tay anh có vết chai chai sờn nhỏ, nhẹ nhàng vuốt lòng bàn tay cô. Vết ngứa nhỏ này lan từ lòng bàn tay đến tim cô.

"Ghét anh à?" Phó Úy Tư hỏi.

Tưởng Thỏa cúi đầu, nói nhỏ: "Ghét anh muốn chết!"

"Cô bé không trung thực nha." Phó Úy Tư cười, buông một tay Tưởng Thỏa ra tiện thể ôm lấy gáy cô, cúi đầu hôn lên môi cô.

Nụ hôn này không còn là một sự đυ.ng chạm đơn thuần nữa, mà mang theo sự bá đạo lại tàn bạo của riêng anh.

Tưởng Thỏa ưm ưm mấy tiếng, nhưng lại bị Phó Úy Tư ép vào tường.

Bây giờ cô còn xấu hổ hơn khi anh tỏ tình với mình nữa. Nhưng khi đôi môi ấm áp của anh áp lên, trái tim của Tưởng Thỏa lại như muốn tan thành một vũng nước.

Dường như nỗi phiền muộn bao nhiêu ngày nay đều tan biến.

"Ngoan, mở miệng ra." Anh mổ lên môi cô.

Tưởng Thỏa không chịu, xoay đầu né tránh.

Anh nán lại bên ngoài môi cô rất lâu, nhưng vẫn không thể vào được. Anh muốn nếm trải hương vị ngọt ngào của cô, hương vị khiến ruột gan anh cồn cào, hương vị khiến anh tình nguyện buông bỏ những dự án trăm triệu.

Phó Úy Tư không ép buộc cô nữa, anh chạm vào trán cô ,hỏi cô với giọng điệu sự thân mật chưa từng có: "Em có nhớ anh không? Dù chỉ một chút?"

Nụ hôn đó khiến trái tim của Tưởng Thỏa hồi lâu không thể bình tĩnh, hai mắt cô vẫn đỏ bừng, vẻ mặt vô tội.

"Không, tôi không nhớ tí nào hết!" Cô trả lời dứt khoát, không chút suy nghĩ.

Nhưng Phó Úy Tư lại mỉm cười vì câu trả lời này, anh đưa một bàn tay cô ra sau lưng rồi nhẹ nhàng nâng cằm cô, môi anh gần như chạm vào môi cô: "Nhớ anh, nhỉ?"

Tưởng Thỏa tức giận muốn cắn người! Dùng bàn tay còn lại không bị nắm lấy đấm mạnh vào ngực Phó Úy Tư, nhưng anh lại không hề cảm thấy gì, thay vào đó, Tưởng Thỏa thấy tay mình đau muốn chớt!

Vừa xấu hổ lại còn khó chịu, nhưng không hiểu sao tim cô lại cảm thấy có chút ngọt ngào không thể giải thích được.

Tưởng Thỏa cảm thấy thật tức giận!

Phó Úy Tư xoa nhẹ khuôn mặt của Tưởng Thỏa, cảm xúc có vẻ tốt: "Béo hơn rồi."

Tưởng Thỏa không biết anh đang khen hay gì, nhưng cô chắc anh không phải đang khen mình, vì vậy cô tức giận nói: "Tôi béo cũng vẫn đẹp!"

"Đúng vậy, em đẹp nhất." Phó Úy Tư lại nhân lúc cô không chú ý lại hôn lên trán cô "Em đã biểu hiện rất tốt trong lần đầu bấm máy, nhưng anh không muốn nhìn em hôn tên đàn ông khác."

Tưởng Thỏa phản ứng lại, lần nữa đẩy anh: "Vậy anh đã yêu cầu đạo diễn đổi cảnh hôn đúng không?"

Phó Úy Tư không có giấu giếm: "Ừ."

"Không biết xấu hổ!"

Nụ cười của Phó Úy Tư lại càng thêm rạng rỡ.

Chính tiếng gọi từ bên ngoài của Chu Quan Trạch mới giúp Tưởng Thỏa thoát ra ngoài, trước khi rời đi cô không quên giẫm mạnh vào chân Phó Úy Tư, lè lưỡi với anh: "Lêu lêu lêu."

Chu Quan Trạch nhìn thấy Tưởng Thỏa đi ra ngoài liền hỏi cô: "Sao môi chị lại đỏ lên thế?"

Tưởng Thỏa có hơi chột dạ, vội vươn tay lau đi, đáp lại: "Đâu có đâu."

Bởi vì yêu cầu của kịch bản nên Tưởng Thỏa chỉ trang điểm nhẹ, thậm chí là không có bôi son. Nhưng vì nụ hôn mạnh mẽ của Phó Úy Tư khi nãy, với lại cô giãy dụa quá nên môi không tránh khỏi đỏ ửng.

Chu Quan Trạch không chút nghi ngờ gì, ngược lại nói: "Chị mau về tút tát lại đi, chuẩn bị quay tiếp rồi."

"Ừ."

Cảnh quay tiếp theo diễn ra suôn sẻ hơn nhiều so với tưởng tượng của Tưởng Thỏa.

Phó Úy Tư vẫn ngồi trước màn hình quay với vẻ mặt lạnh lùng, đến khi nụ hôn của Tưởng Thỏa rơi lên trán Phương Thông, khuôn mặt anh dường như đông cứng lại.

Tất cả các cảnh quay trước đây của Tưởng Thỏa đều do Phó Úy Tư trấn tọa, bất kỳ cảnh hôn hoặc khỏa thân thì có thể sửa là sửa luôn, không thì dùng thế thân. Vì vậy, nói cách khác, nhiều năm qua, Tưởng Thỏa chỉ hôn mỗi mình Phó Úy Tư thôi.

Vào lúc này, đạo diễn Vạn Huy Huy rõ ràng thích xem biểu cảm của Phó Úy Tư hơn là xem cảnh quay giữa Tưởng Thỏa và Phương Thông.

Có thể làm ông chủ Phó nghẹn khuất như vậy, đúng là không thể được người thứ hai.

Khi cảnh quay kết thúc, Vạn Huy Huy cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đừng nói, áp lực của anh ta cũng không hề nhỏ, tất cả đều do cái người bên cạnh ban tặng.

Ngay sau khi kết thúc cảnh thứ nhất, thì chính là cảnh thứ hai, vẫn cảnh giữa Tưởng Thỏa và Phương Thông.

Tưởng Thỏa cố tình không để ý tới Phó Úy Tư, nhưng tâm trí không khỏi trôi về phía anh.

Phó Úy Tư còn trắng trợn hơn, ánh mắt anh vẫn luôn theo sát Tưởng Thỏa, từng cử chỉ, từng nụ cười của cô đều in sâu vào tâm trí anh.

Trong hai tuần đi công tác, Phó Úy Tư không phải không nhớ Tưởng Thỏa, nhưng anh không thể trì hoãn những việc trong tay được nữa. Trước đó anh đã đẩy rất nhiều công việc để về nấu ăn cho cô mỗi tối rồi.

Lúc vừa bước lên máy bay để bay sang Mỹ, Phó Úy Tư đã gọi điện với Tưởng Thỏa, nhưng anh phát hiện ra rằng cô đã block anh trên mọi phương tiện liên lạc, dùng số máy khác thì cô lại không nghe.

Không có cách nào khác, anh chỉ có thể chịu đựng., Chuyến công tác kéo dài một tháng đã bị anh dồn nén thành hai tuần.

Phó Úy Tư cũng mới vội vã trở về vào sáng nay, vì để tham dự lễ bấm máy 'đầu tiên' của cô.

Các cảnh quay sáng nay hầu như đều là cảnh của Tưởng Thỏa và Phương Thông, với mật độ quay dày đặc như vậy, thì dù hai người không thân thiết gì cũng dần dần thành quen. Hơn nữa, trước đây cả hai đã từng hợp tác với nhau trong một show tạp kỹ, nên càng quen thân nhanh hơn. Trêu ghẹo nhau là chuyện không thể tránh, hơn nữa hai người họ cùng tuổi, cũng nhanh chóng có được tiếng nói chung.

Vì kế hoạch quay phim không kịp thay đổi nên bữa trưa vốn định 12 giờ lại được dời lại sang 2 giờ chiều.

Tưởng Thỏa và Phương Thông gần như là người ăn trưa cuối cùng, cả hai đều đói đến mức bị ngực dán vào lưng.

Là hai diễn viên chính, Tưởng Thỏa và Phương Thông được đối xử đặc biệt hơn, ngay cả khi đoàn làm phim đặc cách cho họ, thì họ cũng có đội ekip riêng cho bản thân.

Năm nay là năm hot của Phương Thông, đội ngũ ekip phía sau anh ấy rất đông đảo. Đặc biệt hôm nay là buổi tiếp xúc điện ảnh đầu tiên của anh chàng, những quản lý cấp cao của công ty anh cũng đến thăm ban.

Lần thăm ban này, cả đoàn đều được ăn ngon.

Phương Thông lấy phần ăn riêng cho Tưởng Thỏa, nói: "Sáng nay chị vất vả rồi, ăn bánh trứng đi này."

Hai mắt Tưởng Thỏa vừa nghe đến ăn là sáng rực lên, cô tò mò hỏi: "Bánh trứng lòng đỏ là cái gì?"

"Đó là một loại bánh tráng miệng, vị rất ngon." Phương Thông vừa nói vừa lấy một cái trong hộp ra, đưa đến miệng Tưởng Thỏa.

Tưởng Thỏa giật mình, ngượng ngùng cười nhìn Phương Thông.

Đối với cô, được con trai đút cho ăn thực sự rất ngại. Nhưng vào lúc cô định vươn tay nhận lấy thì đôi mắt đã bị một bóng đen che mất. Tưởng Thỏa nhân cơ hội nhìn sang và thấy Phó Úy Tư.

Phó Úy Tư là người xuất quỷ nhập thần, đi đường không có tí tiếng động nào. Lúc quay phim xong, Tưởng Thỏa đưa mắt nhìn mà không thấy anh, cô tưởng anh đã đi rồi.

Nhìn thấy anh lúc này, cô cảm thấy có chút hài lòng không thể giải thích được.

Phó Úy Tư không hề có chút ngượng ngùng, trực tiếp ngồi bên cạnh Tưởng Thỏa, nhận lấy bánh trứng lòng đỏ từ trong tay Phương Thông, lạnh lùng nói: "Cảm ơn."

Mặc dù Phương Thông không có ấn tượng tốt với Phó Úy Tư, nhưng trước mắt người này chưa không làm gì quá đáng, anh ấy cũng không thể vô cớ làm phiền, vì vậy anh ấy nhàn nhạt câu môi: "Không cần cám ơn."

Nói xong, Phương Thông lấy một cái bánh ngọt lòng đỏ trứng khác đưa cho Tưởng Thỏa.

Lần này Tưởng Thỏa nhanh tay đón lấy, không để Phương Thông đưa bánh ngọt lòng đỏ trứng đến môi mình nữa.

Thật là kỳ quái, rõ ràng là không làm gì cả, nhưng Tưởng Thỏa lại cảm thấy có lỗi với người bên cạnh.

Tưởng Thỏa cũng có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ xung quanh dường như đã giảm đi mấy độ vì người ngồi bên cạnh cô.

Một lúc sau, Triệu Minh mang theo hộp giữ ấm bước tới. Tưởng Thỏa đã từng gặp Triệu Minh, cô biết anh ta là trợ lý của Phó Úy Tư hoặc gì đó.

Phó Úy Tư nhận lấy hộp cơm, đặt nó lên bàn ăn trước mặt Tưởng Thỏa, vừa giúp mở nó ra vừa nói: "Ăn ít đồ ăn vặt thôi. Anh đã nói dì Chu làm bữa trưa cho em rồi, tranh thủ nóng thì ăn đi."

Thật ra, trước mắt Tưởng Thỏa đều là đồ ăn nhanh.

Phương Thông bên cạnh hình như hăng hái hơn, cũng cầm cơm trưa nói với Tưởng Thỏa: "Nếu chị cần giúp đỡ, thì em vẫn ở đây."

Tưởng Thỏa nhìn đống thức ăn trước mắt, nuốt nước miếng.

Khi đói, người ta cảm thấy có thể nuốt trọn một con bò. Bây giờ Tưởng Thỏa đang có tâm lý này, cô cảm thấy mình có thể xơi hết mọi thứ trên bàn, ăn không còn dư thừa.

Chu Quan Trạch đi mua nước cho Tưởng Thỏa quay về thì thấy Tu La Tràng trước mắt này.

Nhưng lại nhìn đến bộ dáng tham ăn của Tưởng Thỏa, Chu Quan Trạch lập tức hắng giọng, trên mặt lộ ra vẻ công thức hóa: "Xin lỗi, Thỏa Thỏa của chúng tôi phải giảm béo, lòng tôi của mọi người chúng tôi đều nhận. "

🇻🇳🇻🇳Đôi li ca editor🇻🇳🇻🇳

Cm ơn đã đc truyn. Nếu thích hãy vote cho tui nhé. *'ㅅ')゙♥

Thoát Khỏi Cố Chấp Cuồng Độc Chiếm Dục - Chương 47