Chương 4.1

Mạnh Vũ kinh ngạc trong chốc lát, sau đó cô bình tĩnh lại chế nhạo nói:

“Tôi không phải là một đại tiểu thư đứng đắn gì, một gia tộc hào môn như Bắc Việt sẽ môn đăng hộ đối với tôi sao, người ta sẽ nhìn trúng tôi sao?”

Tề Mị bị chặn lại, vài lần ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi.

Mạnh Vũ không vội lên tiếng mà yên lặng chờ đợi, cuối cùng Tề Mị thở dài nói:

“Người mà nhà họ Hạ ban đầu muốn kết hôn là chị con.”

Mạnh Vũ liền hiểu rõ, “Cho nên Uông Thục Viện không muốn gả? Cô ta không muốn gả, các người liền nghĩ đến tôi sao? Các người làm vậy còn cho Hạ gia mặt mũi không, Họ sẽ đồng ý sao? "

Tề Mị nói," Chính nhà họ Hạ đồng ý nên mẹ mới đến nói với con. "

Mạnh Vũ:" ... "

Nhà họ Hạ là đại gia tộc muốn giữ thể diện nhất, thế nhưng lại đồng ý với Uông gia treo đầu dê bán thịt chó? Ngay cả khi Hạ gia muốn, họ cũng sẽ không thể thể để ý đến? Cô chỉ là con gái riêng của vợ Uông Vệ Quốc, không phải là tiểu thư chân chính của Uông gia, ngoài lớn lên xinh đẹp hơn Uông Thục Viện ra, mọi thứ đều kém hơn so với cô ta.

Nói Uông đại tiểu thư là danh viện quả không quá chút nào, tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật nổi tiếng thế giới và hiện là nhà thiết kế trang sức cho một thương hiệu cao cấp.

Có bối cảnh, có bằng cấp, thêm vào đó bản thân lại ưu tú, một người như Uông Thục Viện là ứng cử viên lý tưởng cho vị trí con dâu giàu có, còn cô thì ... Khi cha cô còn sống, mặc dù gia đình họ sống được cho là khá giả, nhưng cũng không thể gọi là gia đình giàu có. Cha cô mất, nhà cô cũng thế tan nát, cô không có địa vị, không có thành tựu, không có kỹ năng gì ngoại trừ nhan sắc, một người như cô sao có thể được gia tộc hào môn coi trọng?

Thực tế, Uông Thục Viện từ chối, Mạnh Vũ có thể hiểu được. Mặc dù vị Sở tiên sinh kia hiện là lãnh đạo của Bắc Việt, sau vài lần cải cách, giá trị thị trường của Bắc Việt đã tăng gấp đôi, hiện tại giá trị anh ta đã hơn 100 tỷ. Người vừa có quyền có thế lại giàu có, một người đàn ông như vậy thiếu gì nữ nhân lao vào.

Chỉ nghe nói vị Sở tiên sinh này ngoài nhiều tiền ra, thì bề ngoài của anh ta thật sự không được. Anh ta chỉ cao 1,67m lớn lên còn xấu, nghe nói tuổi còn giả, tự nhận mình chưa đầy 30 nhưng thực ra chắc anh ta đã ngoài 40 tuổi.

Hơn nữa thủ đoạn của anh ta quá tàn nhẫn, người ta đồn rằng vị Sở tiên sinh này là một kẻ biếи ŧɦái tâm lý vặn vẹo, hơn nữa, Hạ gia tuy là một hào môn nhưng lại có tư tửng trọng nam khinh nữ, phụ nữ không có địa vị trong gia đình họ. Trước đây, chuyện con dâu nhà họ Hạ suýt mất mạng để sinh con cho nhà họ Hạ, thời điểm đó, chuyện này vẫn bị bàn tán xôn xao suốt một thời gian dài. Vì vậy, vị Sở tiên sinh này tuổi tác đã cao, lớn lên dung mạo lại xấu, nhà họ chính là hố lửa, Uông Thục Viện tính tình kiêu ngạo, không muốn kết hôn cũng là điều dễ hiểu.

Chỉ là Uông Thục Viện không kết hôn, cho nên bọn họ đẩy hố lửa đến cho nàng.

Bất quá Mạnh Vũ đã quen từ lâu, trong lòng không có nhiều biến động.

"Mặc dù Sở tiên sinh có một vài khuyết điểm, nhưng sau khi kết hôn, con sẽ trở thành nữ chủ nhân nhà họ Hạ. Cha chồng lớn tuổi, ông ấy không còn nhiều sức lực để quản mấy người, mẹ chồng không còn nữa, sau khi cưới con sẽ là chủ cái Hạ gia. Tuy nói Hạ gia có nhiều quy tắc, nhưng Sở tiên sinh lớn lên ở bên ngoài. Các quy tắc của Hạ gia cũng không rơi trên đầu con. Con gả cho hắn về sau được hưởng cả đời vinh hoa phú quý vô tận suốt đời. Đây là điều mà nhiều người cầu còn không được a.’’

Mạnh Vũ nói:

‘’Hắn ta có điều kiện tốt như vậy tại sao Uông Thục Viện không gả? Hơn nữa tôi hiện tại cũng không còn nhỏ nữa, tôi không còn là người chỉ biết mặc quần áo thừa của Uông Thục Viện, chơi lại những món đồ chơi còn sót lại của cô ta, phải chăm sóc cô ta mọi lúc mọi nơi. Tôi sẽ gả cho người đàn ông mà cô ta không muốn lấy sao? Tôi đã trưởng thành rồi, và tôi tự có quyền lựa chọn."

“Ý của cô là không muốn gả?”

“Đúng vậy, tôi không gả, người họ muốn cưới chính là Uông Thục Viện, nên ta dựa vào cái gì liền gả cho người mà Uông Thục Viện ghét bỏ không cần?”

"Nữu Nữu ..." Tề Mị vẻ mặt khó xử, "Nhưng chúng ta đã đồng ý với Hạ gia’’

Mạnh Vũ cười lạnh, "Cho nên ... các người đến tột cùng có cho tôi quyền lựa chọn sao? Các người chưa bao giờ hỏi qua ý kiến

của tôi, liền giúp tôi quyết định, sau khi tính toán xong mọi chuyện liền trực tiếp nói tôi biết? Tôi không phải là một con rối. "

Tề Mị cúi đầu, hai mắt đỏ hoe, "Mẹ cũng không còn cách nào, mẹ kế cũng không dễ làm. Con lấy Sở tiên sinh quả thật rất tốt, hắn ta không tệ như lời đồn đại. Ngoài lớn lên trông có chút xấu, nhưng giá trị của một người đàn ông không phải là cao hay thấp, béo hay gầy, cũng không phải là ngoại hình. Điều quan trọng nhất để đánh giá một người đàn ông là năng lực của anh ta. Nếu như con có thể kết hôn với hắn ta, sau này không ai dám khi dễ con nữa.

" Bà thực sự lo cho tôi hay bà đang lo lắng cho về sau không thể giữ vinh hoa phú quý. Nếu con gái của bà có thể kết hôn với hào môn họ Hạ, bả sẽ trở thành mẹ vợ của người giàu có, giá trị con người bà vì thế cũng được đẩy lên, về sau còn ai dám coi thường bà là mẹ kế? "

Tề Mị sững sờ nhìn cô, đôi mắt lấp lánh nước mắt. Một lúc sau bà nói:

‘’ Nữu Nữu, con có thể nói chuyện như vậy với mẹ sao? Con có biết những lời nói của con làm mẹ buồn như thế nào không?’’

Tề Mị nói rồi bắt đầu lau nước mắt, khóc đến thương tâm.

Mạnh Dư nói: "Được rồi, bà không cần phải khóc trước mặt tôi. Tôi không phải đàn ông, cũng sẽ không vì bộ dạng đáng thương của bà mà mềm lòng."

Tề Mị không nói gì, chỉ khóc.

Mạnh Vũ buồn bực, buông tay ra, "Được rồi, muốn khóc thì khóc đi, tôi đi giặt đồ, những lời cần nói thì tôi cũng đã nói rõ."

" Nữu Nữu, mẹ không muốn ép con. Mẹ cũng không muốn gả con cho một người đàn ông còn chưa từng gặp mặt, nhưng chính mẹ cũng không còn cách nào, trách tại mẹ vô dụng, là mẹ quá yếu đuối không thể bảo vệ được con. "

Mạnh Vũ dừng lại, không quay lại nhìn bà. Cô nghe thấy Tề Mị nói từ phía sau:

" Nữu Nữu, mẹ xin con, được không? Bây giờ mọi chuyện đã đến mức này, nhà họ Hạ đã dung túng cho ta thay đổi cô dâu một lần. Nếu ta lại đổi về như ban đầu, họ sẽ nghĩ? Hạ gia sẽ chỉ nghĩ rằng chúng ta cố ý khıêυ khí©h. Sở tiên sinh là người mà chúng ta có thể dây vào được sao? Đừng nói đến mẹ và con, ngay cả Uông gia đều không có khả năng trêu vào. Nếu Hạ gia thật sự tức giận, vậy thì chú Uông của con sẽ không thể ở lại Diêm Thành, phải biết rằng ông ấy có thể đến được Yến Thành ít nhiều là có Hạ gia nâng đỡ. "

"Con thật sự nhẫn tâm nhìn sự nghiệp kinh doanh vất vả của chú Uông bị phá hủy như vậy sao? Con đừng quên 10 tuổi con đã đến Uông gia. Chính chú Uông đã nuôi dưỡng con."

Trái tim Mạnh Vũ lạnh lẽo, "Quả nhiên không ai hiểu con bằng mẹ, bà so với người khác biết rõ hơn ai hết cách khiến tôi phải phục tùng. Đúng vậy, là tôi lớn lên nhờ thức ăn của nhà họ Uông, là chú Uông cho tôi đi học, cho tôi ăn mặc. Giờ ông ấy yêu cầu tôi như thế làm sao tôi có thể từ chối, nếu không thì tôi chính là người không biết tốt xấu.”

“Nữu Nữu, thực xin lỗi, thực xin lỗi.”

Mạnh Vũ hít một hơi thật sâu, “Tôi biết phải làm sao, tôi sẽ gả cho Sở Tu Cần.” Cô bình tĩnh nói.

Vốn dĩ tưởng rằng Tề Mị sẽ biến nỗi buồn thành niềm vui khi nhìn thấy lời hứa của cô, hay muốn khen ngợi cô vì cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, nhưng Tề Mị chỉ ngây người nhìn cô, hồi lâu không nói nên lời.

"Bà về đi. Nếu tôi đã đáp ứng bà thì tôi sẽ thực hiện. Còn nữa, đây là lần cuối cùng. Sau này tôi sẽ không còn nợ nhà họ Uông bất cứ thứ gì."

Muốn đền đáp ân tình Uông gia, tính ra không cần phải hi sinh hạnh phúc cả đời của cô, chỉ là Uông gia muốn cô làm thì cô đành làm như vậy.

Mạnh Vũ bước vào phòng giặt, bên ngoài mơ hồ vẫn còn có thể nghe thấy tiếng nức nở của Tề Mị.

Một lúc sau, cô nghe thấy Tề Mị nói: “Mẹ đi rồi, con ở bên ngoài một mình nhớ chăm sóc bản thân thật tốt.”