Chương 4.2

Một lúc sau, Mạnh Vũ nghe thấy tiếng đóng mở cửa, tiếng nức nở của Tề Mị từ bên ngoài biến mất.

Mạnh Vũ thở dài rồi đột nhiên muốn khóc.

Người ta từ nhỏ đã có cha mẹ làm bạn, nhưng cha đã mất từ

lâu, mẹ là người không bao giờ khổ, thuở nhỏ sống dựa vào cha, khi xuất giá thì sống dựa vào người chồng hiện tại., không có ai dựa vào bà liền không sống nổi. Thế nên, sau cái chết của cha, bà đã mang theo cô để kết hôn với Uông Vệ Quốc, một người cũng giàu có, chỉ để đóng vai mẹ kế, bà luôn tình sủng ái Uông Thục Viện từ khi còn nhỏ. Tình cha đã mất từ

lâu, tình mẹ cũng không còn nhiều, sau này cuối cùng cô cũng gặp được người con trai của đời mình, cô tưởng tượng rằng sau này khi lấy anh, cô sẽ có thể rời xa gia đình đó hoàn toàn, và khi ấy sẽ sống hạnh phúc với anh ta. Nhưng trong lòng chân mệnh thiên tử đó không có cô, người mà cô yêu thương bao nhiêu năm, lại không hề có cô trong lòng, ngay khi ánh trăng sáng vừa xuất hiện, cũng là lúc cô Game Over.

Bây giờ cô phải kết hôn với một người đàn ông mà cô chưa từng gặp.

Đôi mắt cô đỏ lên, cô cảm thấy số cô cũng thật khổ.

Cô một mình thương cảm trong chốc lát, vô tình nhìn lên thấy mình trong gương. Phòng giặt và phòng tắm thông với nhau, trên tường được khảm một chiếc gương lớn, trong nhà cô có rất nhiều gương, có thể bất cứ lúc nào cũng có thể thưởng thức được vẻ đẹp của mình.

Nhưng cô gái trong gương vẫn còn in dấu bàn tay trên mặt, đôi mắt to và ẩm ướt, chiếc mũi nho nhỏ lại cao, và khuôn miệng đầy đặn. Cô được sinh ra với làn da trắng nõn nà, không cần bảo dưỡng quá nhiều mà vẫn trắng mịn.

Cô chớp mắt nhìn mình trong gương lại mím môi, và chỉ với một cái chớp mắt như vậy, một loại vẻ quyến rũ tự nhiên xuất hiện trong đôi mắt ẩm ướt và pha lê đó. Vốn dĩ bụng đầy ủy khuất muốn khóc lớn một hồi, nhưng khi nhìn mình trong gương, nháy mắt liền không khóc nổi

Có lẽ là ông trời đang đố kỵ với cô đi, ai bảo cô trông xinh đẹp như vậy.

Ôiiii ...

Mạnh Vũ giặt xong quần áo liền đến Hàn gia để tìm Hạ Hàm. Hạ Hàm từ khi mang thai đã ở với bố mẹ chồng. Cô đã du lịch hơn một năm rồi, ngay cả bạn thân của cô sinh con cũng không về được.

Mang theo quà cho bạn tốt và rất nhiều đồ chơi cho hai đứa con của bạn, cô trêu chọc hai bảo bối đáng yêu hồi lâu, mẹ chồng của Hạ Hàm liền đi pha trà cho hai người. Hạ Hàm đưa cô ra sân sau để tâm sự cùng nàng.

Mạnh Vũ kể cho cô ấy nghe về chuyến đi, Hạ Hàm đã rất ngạc nhiên khi nghe nó.

Sau khi kể về những điều thú vị trong chuyến đi, Mạnh Vũ chống cằm hỏi cô:

"Cậu nói xem, cậu có cảm thấy xấu hổ nếu tớ trở thành dì của cậu không?

‘’Cậu sao? Sở Tu Cẩn muốn cưới không phải chị cậu sao?”

‘’Uông Thục Viện không muốn kết hôn, nên bọn họ liền đem ta ra thay."

Hạ Hàm: "..." Vẻ mặt Hạ Hàm khó tả, "Cậu đồng ý rồi?"

Mạnh Vũ hướng nàng chớp mắt,

"Nếu tớ đồng ý rồi, về sau gặp tớ liền gọi là dì cậu có khó xử không?”

“Cậu thực sự đáp ứng họ rồi sao?”

Mạnh Vũ không nói gì.

Vẻ mặt Hạ Hàm căng thẳng,

"Không phải vì vấn đề được gọi là Dì hay Cô, chủ yếu là vì cậu có biết Sở Tu Cẩn là loại người như thế nào không? Hắn không phải là người tốt, nếu cậu đồng ý, tớ e rằng cậu sẽ hối hận. "

Mạnh Vũ chống cằm thở dài, nhưng lại nói với giọng điệu thản nhiên:

" Tớ không có lựa chọn nào khác, tớ ăn cơm nhà họ Vương mà lớn lên, đây là thứ tớ nợ. Uông gia. Uông gia muốn tớ gả, tớ nào có thể từ chối. "

" Cho nên ... Cậu đã đồng ý? "

" Tớ không còn cách nào khác ngoài đồng ý. "

Hạ Hàm sau một lúc im lặng hỏi," Tớ có thể giúp gì được cho cậu không?”

“Không, đây là có lẽ là số mệnh của tớ rồi.”

Hạ Hàm nhất thời không biết nói gì, cô ấy kéo tay cô qua, gắt gao nắm chặt như đang muốn an ủi cô, trừ việc đó ra cô ấy cũng không biết mình có thể làm được gì khác.

Sau khi trò chuyện với Hạ Hàm một lúc, Mạnh Vũ quay trở lại, cô đậu xe ở ga ra dưới tầng hầm, vừa định lên thang máy thì nghe thấy có người gọi mình từ phía sau.

“Mạnh Vũ.”

Cho dù đã hơn một năm, cho dù mỗi ngày cô đều không nghĩ tới anh, nhưng cơ thể cô như có ký ức, nghe được giọng nói quen thuộc này, thân thể cô như đông cứng lại, trái tim bất giác bắt đầu đập nhanh hơn.

Phải một lúc sau cô mới định thần lại, cô quay lại nhìn về phía người đang đi tới.

Anh đứng trước mặt cô, một thân sơ mi trắng với quần tây đen, cô nhớ rõ lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, anh cũng mặc sơ mi trắng. Anh bước qua ánh sáng và bóng tối ngày hôm đó, mặt trời cắt bóng dáng anh, ngực trước và sau lưng của anh kéo dài một đường vòng cung tuyệt đẹp.

Anh vẫn đẹp trai như lần đầu tiên, trên người có một sức hút nam tính trưởng thành và ổn định hơn.

Cô đột nhiên có chút hoảng hốt, giống như cô đã nhìn thấy người thanh niên trong trí nhớ của mình, nhưng cô biết rất rõ rằng cô và anh giờ chỉ là cảnh còn người mất.

“Tại sao anh lại ở đây?” Cô hỏi anh.

Anh im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Anh sẽ đợi em ở đây.”

“Chờ em? Anh biết em ở đây?”

Cô đã chuyển đi rồi, và cô không hiểu bằng cách nào mà anh đến được đây.

“Anh muốn biết em sống ở đâu, anh luôn có cách để biết.”

Tìm mọi cách xem cô sống ở đâu, rồi đợi cô ở đây? Anh ta thực không thể hiểu được.

Mạnh Vũ nở nụ cười, có chút giễu cợt,

"Tiểu Tề, đừng quên chúng ta đã chia tay, vậy anh đến đây làm gì?"