Chương 2: Có gặp lại chị ấy nữa không?

- A...

- Thành thật xin lỗi quý khách. - Vân nhanh chóng cúi đầu xin lỗi. Bị trừ lương có mà ăn đất sống qua ngày.

- Không sao đâu.

- Dạ, cảm ơn quý khách.

Thế là yên tâm rồi. Tròng mắt Vân đột nhiên dãn ra, thu lại nỗi lo lắng ngẩng đầu nhìn người con gái dần đi đến quầy tiếp tân.

- Tính tiền bàn số 3 với ạ.

- Của quý khách hết 50000. Cảm ơn quý khách, chúc quý khách có một ngày vui vẻ.

Mấy hôm sau như thường lệ cô ấy vẫn đến quán như thường, mỗi ngày đều thay đổi phong cách khác nhau lúc năng động, lúc nhẹ nhàng nhưng nét mặt vẫn chẳng chịu dãn ra. Đôi khi còn mang theo giấy vẽ nhưng đa phần chỉ dừng lại ở việc cầm bút nhìn xa xăm về phía toà nhà cao tầng thiết kế sang trọng mang tên SHINES, một hãng thời trang nổi tiếng hàng đầu thế giới. Nhắc đến lại đυ.ng đến nỗi buồn của cô.

Vân cũng từng có ước mơ trở thành giám đốc thiết kế của SHINES mà vào được đây còn khó hơn cả lên trời. Chẳng những bắt buộc cần năng lực mà còn phải có sự kiên trì. Kiên trì cho tới khi không còn ai cạnh tranh thì hẵng dừng.

Năng lực không có, kinh phí thậm chí còn chẳng đủ để học tiếp thì nói gì đến việc trở thành thủ khoa để lọt vào mắt xanh của SHINES. Cái số Vân sao mà nó đen như mực vậy này.

Vân hít sâu một hơi bước đến trước mặt cô gái xinh đẹp, ngỡ ngàng thốt lên:

- Thưa quý khách... Đẹp quá!

Một phần bản thiết kế dưới đống giấy ngổn ngang khiến Vân không khỏi trầm trồ. Còn đẹp hơn của nhà thiết kế nổi tiếng cô hâm mộ. Nét vẽ hoa hồng mềm mại mà sang trọng, tỉ mỉ đến từng đường nét. Là Vân chưa chắc gì đã đạt đến trình độ này trong mười năm nữa:

- Chị vẽ thật đẹp.

Vy giật mình theo bản năng liền che bản thiết kế đi, cô không muốn ai thấy nó.

- Ừm.

- Em thật sự xin lỗi.

Thật tình Vân không cố tình nhìn, cô biết hệ quả của việc các bản thiết kế bị lộ ra ngoài như thế nào. Rất nhiều nhà thiết kế vì vấn đề này mà mất cả sự nghiệp trong tương lai. Dù ai ăn cắp ý tưởng đi nữa thì người có bản vẽ đẹp hơn vẫn luôn đúng. Đây là luật ngầm giới thời trang, ai biết bạn vẽ mà tôn trọng bạn.

- Không sao đâu, mà em muốn hỏi gì đấy.

- Dạ, chỉ là quán em có một sự kiện nhỏ mùa Halloween dành cho những khách hàng thường xuyên đến quán, nếu rảnh chị có thể tham gia ạ.

- Cũng được. - Hoá ra cũng sắp đến Halloween, nhanh thật. - Nhưng làm kiểu gì?

- Dạ, chị trước hết hãy viết điều ước vào giấy gấp sao hoắc giấy gấp hạc. Sau đó chúng ta sẽ làm một trong hai con đó rồi móc cùng chú vịt nhỏ này ạ. Đến ngày Halloween chị chỉ cần đến lấy và chọn một trong mười loại đồ uống miễn phí ngày hôm đó.

- Thế làm sao màu tím đi.

Dải ruy băng màu tím duy nhất trên tay Vân khiến cô chú ý. Màu tím là màu Vy chưa bao giờ yêu thích nổi nhưng hiện tại được đặt trên bàn tay kia lại có thứ gì đó vô cùng thu hút cô chạm tới.

Vy hơi nhăm mi, ngay khoảnh khắc này cô không biết nữa, ước mơ của cô là gì?! Dòng chữ " Thời trang " đã tổn thương do bị Tuyết Vy gạch đi gạch lại mấy lần.

- Cảm ơn quý khách đã tham gia ạ. - Chị ấy viết gì vậy?

- Ừ.

Chớp mắt người đã trở về dáng vẻ như ban đầu, vẫn trầm tư vẫn tĩnh lặng như sương sớm mùa xuân. Vân không muốn cuộc trò chuyện kết thúc ở đây...