Chương 4: Sao thế này!

Phòng sơ khảo trực tiếp đợt một có hơn 40 thí sinh, người lấy số cuối cùng là Vy. Những người đi ra chưa một ai có tâm trạng tốt, có người còn lo đến nỗi ngất đi. Hai tay nắm chặt lấy hồ sơ đỏ lên:

- Mong họ có thể thông qua.

- Số báo danh 41, cô Hoàng Tuyết Vy mời vào ạ.

Bước vào phòng phỏng vấn không ai khác như Vy đã dự đoán là Hanna - trợ lý giám đốc thiết kế Trần Thuận An. Cô gái này đến từ Anh Quốc trước kia Vy từng tiếp xúc vài lần nhưng cả hai đều không có ấn tượng với nhau. Nghe kể qua Hanna rất khó tính trong phong cách làm việc đến sinh hoạt thường ngày. Quyền lực còn cao gấp đôi những vị giám khảo ngồi bên cạnh.Dù chỉ là lỗi nhỏ nhặt trong phỏng vấn đã bị cô ấy gạt bỏ hồ sơ ngay lập tức.

Bên cạnh là ba giám khảo khác, do sơ khảo nên những vị trí cấp cao đến rất ít. Điều Vy quan tâm nhất chắc chắn không phải ba người này.

- Xin chào, tôi là Hoàng Tuyết Vy.

Vy hài lòng với sự bình tĩnh ở bản thân. Khởi đầu khá tốt.

- Chào cô, mời cô ngồi. - Có vẻ Hanna chăm chú xem hồ sơ hơn quan sát thái độ thí sinh?

- Tôi đã xem hồ sơ của bạn.

Hanna lên tiếng giải trừ nghi hoặc của Vy, cô ấy chưa từng có thái độ ngập ngừng như bây giờ. Giữa việc chọn nhân tài và đạo đức cô có thể chọn cả hai nhưng riêng thí sinh trước mặt nhất định phải có được.

Thân thể mệt mỏi ngồi trên ghế đá thở dài một hơi. Cuối cùng cũng xong, được hay không giờ không quan trọng. Vy muốn nghỉ ngơi chút đã, lâu rồi mới thảnh thơi như hôm nay. Áp lực đè nén hai tháng qua khiến tinh thần suy yếu rất nhiều:

- Mình nên làm gì tiếp theo đây. Chờ đợi?! - Mệt lắm rồi!

Thế giới của Vy luôn cô đơn, chưa bao giờ có một gam màu hạnh phúc được pha trộn, xám xịt như cách hồi nhỏ cô dùng bút chì vẽ lên bản thiết kế đầu tiên.

Lạnh...

- Chị ơi, chị có thể lấy hộ em quả bóng ở đó được không ạ. - Bé trai mập mạp dắt theo chú cún đứng trước mặt cô chỉ đến bờ hồ hỏi nhỏ.

- Tất nhiên là được, thế nó ở đâu.

Theo hướng tay cậu bé chỉ, xuất hiện lấp ló ở vòm cây ven hồ một thứ hình tròn màu đỏ. Có lẽ là đồ em ấy cần.

- Mẹ em bảo là không được đến bên hồ, chỗ đó dễ ngã lắm ạ.

- Đúng rồi, rất dễ ngã. Lần sau cũng nên nhờ người lớn như vậy.

- Dạ.

Gâu...

Vy nhặt lấy quả bóng phủi bụi xung quanh rồi trả lại cho cậu bé. Đôi mắt híp hồ hởi đón lấy quả bóng từ tay cô.

- Em cảm ơn chị xinh đẹp nhiều ạ. Em chào chị, em về đây ạ. - Ngoan ghê.

- Tạm biệt em. - Vui vẻ vẫy tay chào lại cậu bé, đôi lúc chỉ cần như thế đã đủ. Nhưng thứ cần nhất với Vy hiện tại chỉ là một người bạn có thể nói chuyện với cô.

Vân chán nản đứng đợi đèn đỏ, chợt một phút giây nào đó cô nhận ra người kia:

Điều gì làm tôi thơ thẩn...

Vẻ đẹp xơ xác của mùa đông sao?

Hay sự cổ kính mới quen nơi đây?

Không, không!

Là một nụ cười chưa từng nhìn thấy.

Lạ thật, trong thân thể dường như có thứ gì ấm áp đang chảy vào một cách chậm rãi khiến trái tim thiếu nữ ngứa ngáy khó chịu.

Muốn làm dịu đi lại chẳng biết nơi đâu để chạm tới.

Cảm giác ấy là gì vậy?

Tim đập nhanh quá, bàn tay đặt lên ngực trái cố kìm nén cảm xúc.

- Sao thế này!