Chương 46

Vừa rồi khi mọi người đang cãi cọ, nữ tử bạch y vẫn luôn dựa vào nơi đó nhắm mắt dưỡng thần, vẻ mặt không có chút sốt ruột hay lo lắng nào. Mãi đến khi Nạp Lan Thanh Từ đứng ra nói chuyện, nàng mới như vừa thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình. Nàng ngước mắt nhìn về phía mọi người, đôi mắt kia thật sự quá trong veo sáng ngời, như thể có một ánh tuyết chợt loé qua, khiến người ta không khỏi né tránh.

"Không sao đâu, ta dự tính sẽ dành ra nửa canh giờ để thảo luận, mọi người có ý tưởng gì đều có thể nói ra." Vẻ mặt nữ tử bình đạm, khiến người ta khó lòng phân biệt được cảm xúc và suy nghĩ của nàng “Nếu có đề nghị ổn thoả khiến mọi người đều tán đồng, ta cũng không ngại nghe theo các ngươi chỉ huy. Nhưng nếu muốn ta chỉ huy, ta không muốn bất cứ ai có ý định khác, khiến cho kế hoạch của ta thất bại trong gang tấc."

Tống Tòng Tâm nói như vậy, giọng điệu của nàng vô cùng bình tĩnh, nhưng lời nói lại rất kiêu ngạo. Nhưng mà, khi nghe nàng nói lời này, trong lòng mọi người chợt bình tĩnh lại.

Nếu không phải hoàn toàn chắc chắn, làm sao có thể nói những lời như vậy? Huống chi, Tống đạo hữu đã đối mặt trực diện với uy thế của hung thú, nhưng nàng vẫn không sợ hãi đứng ở chỗ này, làm sao có thể không khiến người ta khâm phục?

"Ta sẽ nghe theo Tống đạo hữu! Ta Tin tưởng Tống đạo hữu sẽ không làm chúng ta thất vọng!" Đệ tử vừa mới tranh luận với người khác "không thể bỏ rơi bá tánh" lên tiếng đầu tiên, tích cực hưởng ứng.

"...Trong giới tu chân, kẻ mạnh được tôn trọng. Ngươi có tu vi cao nhất, vậy nên ta nghe ngươi." Người nói "tự lo thân mình" cũng lui lại một bước, tỏ ra tư thái thỏa hiệp.

"Nếu Tống đạo hữu có ý tưởng gì, xin hãy nói ra cho chúng ta biết. Trước mắt cũng không có biện pháp nào tốt hơn..."

“Đúng vậy, đúng vậy, cứ chật vật chạy đi như vậy, đừng nói là bái nhập vào nội môn, sợ là khi trở về sẽ bị hàng nghìn chỉ trỏ. Không làm được gì cả, ta thực sự không cảm lòng..."

“Tống đạo hữu..."

"Tống đạo hữu..

Mọi người mỗi người một câu, đều sôi nổi bày tỏ sự ủng hộ của mình. Thậm chí có một số đệ tử vốn đã nghĩ đến việc thoái lui, dưới sự ảnh hưởng của bầu không khí này cũng lựa chọn ở lại, bọn họ thầm nghĩ, nếu như thì sao? Nếu như có người thực sự có thể tạo ra kỳ tích thì sao? Đúng như đệ tử kia vừa nói, nếu không làm gì cả mà bỏ chạy, vậy thì cũng quá khó coi rồi.

Dưới ánh ánh nhìn chăm chú, mọi người đều đặt toàn bộ kỳ vọng vào thiếu nữ đeo cầm.

"Được." Thiếu nữ được mọi người đặt kỳ vọng cao khẽ gật đầu, trầm giọng nói: "Kế hoạch của ta chia làm bốn phần. Đầu tiên..."

...

Không ai biết rằng, ngay lúc mọi người đang ồn ào tranh cãi, Tống Tòng Tâm bình tĩnh thản nhiên trong mắt mọi người, thực ra đang gào thét với Thiên thư trong thức hải.

"Tu sĩ trung niên có hai chòm râu ở phía sau hàng thứ ba bên trái, đúng, đúng, chính là cái tên ánh mắt mơ hồ không dám nhìn thẳng vào ta đó! Khi ta vừa mới nhắc đến "có người dùng ma khí xâm nhiễm Cửu Anh, thì vẻ mặt lúc đó của hắn đã không thích hợp! Thiên ca, mau đánh dấu giúp ta, rất có thể hắn là gián điệp người sau màn phái tới!"

“Người vừa rồi ồn ào nhất nói muốn rời đi, giúp ta sắp xếp đến đội thứ ba! Tuy rằng hắn tương đối lạnh nhạt, nhưng tu vi thực sự không tồi, sắp xếp cho hắn cùng với tu sĩ trung niên trở về tông môn báo tin! Nhưng vẫn phải đề phòng tên tu sĩ trung niên gϊếŧ người trên đường, lát nữa phải nhớ nhắc nhở hắn!

"Người đứng thứ hai bên tay phải và người đứng sau người áo xanh kia cũng đánh dấu vào, Hai người này tu vi đều ở Dung Hợp kỳ, hơn nữa đều ủng hộ tử chiến không lùi, lát nữa sếp vào đội thứ nhất đi."

Nạp Lan Thanh Từ vậy mà lập một đội? ehem, có thể đi cùng nhân vật quan trọng chắc chắn không phải người đơn giản, khoanh vào khoanh vào. Lát nữa ta sẽ hỏi kỹ năng lực của họ...."

Tống Tòng Tâm thực ra không quan tâm những người này đang tranh cãi cái gì, nàng đang vô cùng lo lắng suy đi tính lại kế hoạch trong lòng của mình.

Đây là một công năng khác của Thiên Thư - "Suy thời diễn hoá", dùng thông tin tình báo đã biết để suy đoán quỹ đạo vận mệnh có thể xảy ra, tương tự như bói toán. Mặc dù không thể đoán trước được tương lai, chỉ có thể dùng để ước lượng chiến lực của hai bên địch ta, nhưng nó cũng khiến Tống Tòng Tâm có thêm một chút tự tin. Nàng đã sửa đi sửa lại, suy đi tính lại nhiều lần, nhưng dù thế nào đi nữa, tỷ lệ thắng của bên ta đều không đủ ba mươi phần trăm.

"Còn ta thì sao? Nếu thêm ta vào thì sao?" Tống Tòng Tâm lo lắng đến mức khóe miệng suýt nữa nổi bong bóng. Nàng biết tất cả những suy đoán của Thiên Thư sẽ loại trừ ký chủ bên ngoài, nhưng nàng vẫn hy vọng mình có thể làm con bài tăng thêm cơ hội chiến thắng cho bên mình."Thiên ca, không cứ nhất định là phải thêm ta, ngươi chỉ cần đặt ra một giả thiết, một tu sĩ Dung Hợp kỳ có tất cả kiến

thức của ta có thể có bao nhiêu tác dụng trong trận chiến này."

Thiên Thư im lặng, từ từ tăng tỷ lệ chiến thắng lên 35%, nhưng vẫn chưa đến một nửa.

Chưa đến một nửa, không ai dám đi đánh cuộc.