Chương 9

“Cái gì? Triển tiểu miêu mang thai con lão Ngũ là thật?”

Từ tam gia hống một tiếng có lẽ tất cả người trên Hãm Không đảo đều có thể nghe được rồi.

Chớp mắt, sắc mặt Triển Chiêu đen như mực, tay siết chuôi kiếm không khỏi dùng thêm mấy phần lực.

Đối mặt với Triển Chiêu, trong tay cũng mang theo một cây kiếm, Bạch Ngọc Đường vì Tam ca mình mà đổ mồ hôi lạnh.

Thật ra, chuyện này nói tới cũng khiến người ta dở khóc dở cười.

Sau khi Bạch ngũ gia chọc mèo dựng lông triệt để, mèo kia một hớp không nuốt trôi lại rút kiếm đánh, với cá tính cho dù đối mặt với người mình cũng không muốn chịu thiệt của Bạch ngũ gia, huống gì mèo kia còn làm bộ dáng hung tợn kiểu ‘Hôm nay không thịt được ngươi không hết hận’, nếu Bạch ngũ gia không rút kiếm, không lẽ còn để mèo mình gánh trên lưng tội danh “Mưu sát chồng” hay sao?

Dĩ nhiên, tuy Bạch ngũ gia rất muốn dùng mấy lời này tới nhạo bác mèo dữ nhà mình, nhưng thấy chiêu chiêu của đối phương đều dùng tới 12 phần nội kình tàn nhẫn, Bạch ngũ gia chỉ có thể nghĩ lại một chút.

Sau đó, Tuyết Ảnh Cư gây động tĩnh lớn, đương nhiên sẽ kinh động tới những người khác ở Hãm Không Đảo.

Ngũ gia với mèo hắn mới vừa đánh tới đại đường bên ngoài Tuyết Ảnh Cư không lâu, cũng bắt đầu hứng thú lên, Giang Trữ bà bà cùng bốn vị đương gia Hãm Không đảo, Lô phu nhân, Kỳ phu nhân cùng một nhóm Công Tôn tiên sinh và Tứ công tử không biết tới từ lúc nào, đương nhiên không thiếu được một đám giáp ất bính đinh thường ngày hiếm khi rời khỏi Hãm Không lâu lâu thấy có dịp náo nhiệt nhào tới góp vui với Ngũ gia.

Ngũ gia bị mèo mình chèn ép, dưới tay cũng không thể hạ hết lực, nhưng càng đánh sức càng lớn ra đòn càng ngoan.

Nhìn hai người này đùa giỡn riết quen, biết họ vốn là hai người một lời không hợp là rút kiếm đánh cho sướиɠ, đám người kia ngược lại không nói gì, Lô phu nhân chẳng qua chỉ hỏi một câu “hai đứa nhỏ lại xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?” Giang Trữ bà bà thấy bất quá là làm vẻ mặt khó lường, thần sắc thoải mái nói, “Hai đứa này công phu lại tiến bộ.” Công Tôn tiên sinh vuốt vuốt mấy cọng râu loe hoe tỏ vẻ vui sướиɠ, Tứ công tử thì trợn mắt nhìn hai đại cao thủ so chiêu, mặt toàn là kinh ngạc… Nhưng trong lòng Ngũ gia chính là đang kêu khổ.

— Còn chưa hiểu rõ mèo này bị động kinh cái gì, xuất thủ còn tàn ác hơn trước kia, Ngũ gia cũng muốn dùng đủ 12 phần lực, lại sợ làm mèo này bị thương – Ngũ gia bị mèo quào không sợ, nhưng nếu mèo này bị thương, thật sự là vạn vạn không thể — Ngũ gia vẫn chưa quên thể chất hiện tại của mèo này là thuốc thang vô dụng.

Thấy bộ dáng mèo kia như thể chịu cái gì oan khuất to lớn mà nói không được, trong lòng Ngũ gia cũng cảm thấy oan quá đi nha!

“Bạch ngũ gia, xin hãy dừng tay! Chiêu công tử đang có thai, ngươi làm vậy sẽ làm tổn thương y đó!”

Kỳ phu nhân ở dưới gấp tới độ hét to, làm một đám người sửng sốt.

“Ai mà không biết con mèo này đang có thai? Muốn Bạch gia gia dừng lại cũng phải con mèo điên này… CÁI GÌ!?”

Chú ý tới câu từ trong lời Kỳ Phu nhân, Bạch Ngọc Đường vội vàng thu hồi kiếm thế đánh về phía Triển Chiêu, cũng thiếu chút nữa bị kiếm của Triển Chiêu chém trầy mặt.

“Lời của cô có ý gì?”

Bạch Ngọc Đường không để ý tới Triển Chiêu đang đen mắt, lập tức chạy tới bên người Kỳ phu nhân, dùng sức bóp tay của đối phương, “Triển Chiêu y… không phải vì ‘Châu thai’ nên mới có….” Không biết vì sao tự nhiên nghĩ tới chuyện không nên nghĩ, ánh mắt Bạch Ngọc Đường lúc này không chỉ đơn giản là muốn gϊếŧ người nữa — đây chính là nguyên nhân mèo kia trở nên kỳ quái sau khi nói chuyện với ả ta ư?

Kỳ phu nhân bị ánh mắt kinh khủng của Bạch Ngọc Đường dọa cho sợ run, Hác Vọng ở bên muốn rút đao hộ chủ, Triển Chiêu lạnh lùng mở miệng, “Không cho phép kể cho hắn biết!”

Giọng điệu kia giống như đang ngại ngùng cái gì.

Ánh mắt Kỳ phu nhân chuyển qua lại trên người hai thanh niên xuất sắc mấy lần, đại khái cảm thấy Ngũ gia có điểm dọa người hơn, cho nên mở miệng giải thích một phen, chờ mọi người hiểu rõ, liền có một tiếng hống kinh thiên động địa chọc mèo lật ngửa kia… Lại nói, lấy tốc độ truyền bá ngày đi ngàn vạn dặm của tin đồn, đoán chừng không lâu sau, chuyện “Ngự Miêu với Cẩm Mao thử đã kết Châu thai” sẽ được truyền đi khắp thiên hạ.

Kỳ phu nhân nói, “Châu thai” là một loại thai cổ hiếm thấy, dùng phương thức đặc biệt để luyện cổ ngay từ thai nhi còn trong bụng mẹ.

Nhưng thực ra, những chuyện liên quan tới “Châu thai”, Kỳ phu nhân biết cũng chỉ toàn là tin đồn.

Nghe nói, “Châu thai” có thể “Sống người chết, chết người sống”, nghe nói “Châu thai” có thể khiến bụng người ăn vào “Kết thai”, cổ gọi “Châu thai”… nhưng, khắp thiên hạ chỉ có một viên “Châu thai”, cho nên lời đồn tới bây giờ đều không được kiểm chứng, vẫn chỉ là lời đồn mà thôi.

Này đây, mặc dù chồng Kỳ Phu nhân lấy được “Châu thai” cũng không dám tùy tiện dùng.

NẾu không phải một cuộc nhân duyên của Triển Chiêu, sợ rằng đến lúc chết đi, Kỳ phu nhân cũng không thể chứng kiến ngày tin đồn được kiểm chứng.

Triển Chiêu cũng thầm hiểu.

Y hiểu mình giận cá chém thớt Bạch Ngọc Đường thật sự là một chuyện không lý trí hết sức vô lý.

Nhưng, khi y biết trong bụng mình có thể… “kết thai”, cũng đã…. Thì chợt không thể khống chế tâm tình của mình nữa.

Cái loại tâm tình không tin, kháng cử, cái loại cảm giác mâu thuẫn, vô cùng muốn từ chối sự tồn tại trong bụng rồi lại vì sự tồn tại đó mà chua xót, lại nghĩ tới chuyện mình đường đường một đấng nam nhi… làm đáy lòng Triển Chiêu dấy lên khủng hoảng, bàng hoàng, cũng kinh sợ.

Mặc dù Triển Chiêu đem tất cả tâm tình phức tạp của mình che giấu cực tốt, không hề lộ ra nửa phần.

Giận cá chém thớt Bạch Ngọc Đường cũng không phải do Triển Chiêu hết sức tức giận, vô cùng cuồng nộ, y chẳng qua là, có hơi hận.

Nhưng hận cái gì, Triển Chiêu cũng không thể nói rõ.

Còn có chút oan khuất.

Con chuột trắng kia cái gì cũng không biết còn làm ra vẻ muốn chọc tức y… Triển Chiêu không nhịn được liền xù lông rồi.

Thống thống khoái khoái đánh một trận, trong lòng không khỏi bình tâm rất nhiều, cũng nghĩ nên tìm một cơ hội để nói rõ ràng cho Bạch Ngọc Đường hiểu được đầu đuôi, không ngờ Kỳ phu nhân ở ngay trước mặt mọi người nói ra sự thật.

Giờ này mình cũng trở thành kẻ kỳ quái mất rồi. Trong lòng Triển Chiêu lúng túng, cũng thôi khó chịu.

Người khác đối xử với chuyện này thế nào, Triển Chiêu không để ý lắm. Có thể nhìn thấy biểu lộ khó tin lại khϊếp sợ của Ngọc Đường khi nghe Kỳ phu nhân giải thích, lòng Triển Chiêu cảm thấy bị tổn thương.

Vậy mà lúc này, Tam lão thử kia còn rống cho to, “Triển tiểu miêu mang thai con lão Ngũ là thật sao?”

Tâm tình vốn đã khó chịu của Triển Chiêu càng trở nên tệ hại.

Hung tợn trừng Bạch Ngọc Đường một cái, Triển Chiêu xách kiếm, phất áo trở về Tuyết Ảnh Cư, động tác đập cửa vô cùng thô lỗ, tiếng vang chấn động toàn bộ người ở đây.

Tỉnh táo lại, Giang Trữ bà bà giơ một tay bạt ngay gáy Bạch Ngọc Đường, đau tới mức Ngũ gia nhe răng toét miệng mà không dám mở miệng chửi người…

“Con mèo nhỏ bây giờ không được tự nhiên, thằng nhãi con mày đứng ngây ra đó làm gì? Người có thai không được giận dữ lâu như vậy!”

Bạch Ngọc Đường vừa vào cửa đã thấy Triển Chiêu ngồi trên cái bàn gỗ Trầm hương điêu khắc tinh xảo, cắn môi, trong ánh mắt sâu thẳm đang nhìn mình, còn có chút luống cuống mơ màng và đau lòng!

Nghĩ tới Triển Chiêu giống mình đều là huyết tính nam nhi, hôm nay trong bụng lại… khó trách mèo này lại kháng cự tới thế!

Tâm niệm vừa động, đôi mắt Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu đã có thêm nhiều tia nhu tình thương tiếng.

Cũng hiểu thần thái trong mắt hắn, Triển Chiêu trước tiên là trợn to mắt, lại có chút mất tự nhiên quay mặt đi, răng cắn môi lại tăng thêm chút lực, bất giác cắn ra tia máu.

Bạch Ngọc Đường thầm thở dài, bước nhanh tới trước mặt Triển Chiêu, giơ tay khom lưng, kéo người ôm chặt vào trong ngực.

Triển Chiêu dùng sức giãy một cái, liền im lặng.

“Miêu nhi, thật xin lỗi…”

Triển Chiêu hừ một tiếng, giơ tay dung hăng siết chặt cánh tay trái của Bạch Ngọc Đường.

“Hình như kể từ khi ngươi cho phép Bạch gia gia rồi, ngươi vẫn luôn vì Bạch gia gia mà chịu oan uổng…”

Bạch Ngọc Đường thở dài, càng dùng sức kéo nửa người Triển Chiêu vào trong ngực, lời nói cũng thêm mấy phần bá đạo, “Nhưng cho dù là thế, Bạch gia gia cũng không cho phép ngươi hối hận!” cầm lấy hai vai Triển Chiêu đẩy ra xa, trong đôi mắt hoa đào tràn đầy sự quyết đoán, “Nếu ngươi không muốn, ta sẽ nhờ đại tẩu kê thuốc cho ngươi, phá cái thai này!”

“Cái… gì?”

“Bạch Ngọc Đường không muốn Triển Chiêu phải chịu oan uổng nữa.”

Chỉ một câu nói đơn giản, đã nói lên thâm tình vô hạn.

Triển Chiêu đưa mắt nhìn thanh niên lúc nào cũng mang theo tuyệt đại phong lưu ở ngay trước mặt, há hốc mồm, không biết phải nói tiếp như thế nào nữa.

Trong mắt Bạch Ngọc Đường là nhu tình không hề che giấu, ngữ điệu nhẹ nhàng, nhưng cũng là như đinh chặt sắt, từng tiếng kiên định.

“Miêu nhi, không gạt ngươi, mặc dù rất kinh ngạc vì ngươi thế mà có thể… mang thai… nhưng ta cũng rất cao hứng. Dù sao với một người đàn ông mà nói, con cháu hết sức quan trọng.”

Thấy vẻ mặt Triển Chiêu có hơi ảm đạm, Bạch Ngọc Đường khẽ cười, “Nhưng mà mèo của gia là một người đàn ông chân chính, cho nên, ta không muốn khiến ngươi cảm thấy ở bên ta mà còn bị oan uổng.”

Ngũ gia vốn là kẻ ngạo tiếu giang hồ, cũng không thèm để ý người khác nói gì tới mình, nhưng Ngũ gia tuyệt không muốn mèo này vì quan hệ của mình mà bị người đời chỉ trỏ.

“Ngọc Đường…”

Giờ phút này, Triển Chiêu có cảm giác l*иg ngực bị chất đầy. Tự y cũng không nói rõ tâm tình này là như thế nào nữa, ngược lại đôi mắt không khỏi có chút cay cay, phảng phất muốn rơi lệ, oán khuất bị đè nén trong lòng bỗng dưng tiêu tan không dấu vết.

Không thể phủ nhận, lời Bạch Ngọc Đường nói quả thực làm y cảm động. Chẳng qua là…

Triển Chiêu chợt cong mắt cười, “Ngọc Đường chớ quên, Triển Chiêu hiện tại đã là thuốc thang vô dụng rồi.”

Bạch Ngọc Đường ngẩn ra, “Vậy… phải làm thế nào mới phải?”

Nhìn mèo mình cười vui vẻ, Ngũ gia chợt chẳng hiểu gì.

Nghe qua mấy lời thật lòng của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu nghĩ rõ, cũng bình thường trở lại.

Triển Chiêu nghĩ, mình biết trong bụng mình “có thai”… liền kháng cự như vậy, cũng không phải vì “nam tử sinh con vi phạm luân lý” khó tiếp nhận, mà là vì… mình thật ra chỉ sợ, phản ứng của Bạch Ngọc Đường sau khi biết, nên mới, quậy phá vô lý như thế mà thôi.

Triển Chiêu lần đầu tiên mới biết, thì ra bất kể là nam hiệp năm đó dũng cảm, Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ hiện tại hữu dũng hữu mưu, chỉ cần đối mặt với Bạch Ngọc Đường này, phần lớn thời gian Triển Chiêu đều là kẻ hèn nhát.

Tình thâm thì không còn ác cảm. Cho dù mình lấy thân nam tử vì người đàn ông mình yêu… sinh con dưỡng cái… thì Triển Chiêu cũng cảm thấy mình không có gì oán đỗi cả. Dù sao lúc đầu chính mình đã giao cả đời mình cho người trước mắt rồi, lúc nào cũng nghĩ cho hắn… Triển Chiêu chẳng qua là sợ – lỡ như cái người này không cách nào tiếp nhận chuyện vi phạm thiên lý… nam tử có thai, mình lại nên làm thế nào bây giờ?

Cẩn thận suy nghĩ, ngược lại mình quá lo lắng rồi, nếu người này quan tâm tới thiên đạo luân lỳ gì đó, sao có thể cùng mình triền miên tới nay, thậm chí còn đem chuyện này ra bố cáo cho các anh chị?

“Ngọc Đường…”

Triển Chiêu nhích gần tới bên Bạch Ngọc Đường, ôm lấy hông hắn, ghé mặt lại sát ngực của hắn, hai gò má hơi ửng đỏ, thở dài một tiếng, khép bờ mi, có chút quyết tuyệt, lại hơi run run nói, “Thế thì… cứ thuận theo tự nhiên đi.”

Tâm tình Triển Chiêu bình tĩnh lại, Hãm Không đảo ngược lại càng trở nên sóng gió.

“Ngọc Đường, không bằng hai người chúng ta ra ngoài dạo một chút đi.”

Bởi vì chuyện Châu Thai, Triển Chiêu cứ tưởng mình với Bạch Ngọc Đường gây nhau qua rồi thì thôi, ngược lại quên sạch mấy người khác trên Hãm Không Đảo, bởi vì mấy hôm nay gây gổ nhiều, bây giờ mệt mỏi thân.

Không nói tới Lô phu nhân, sự lo lắng của Kỳ phu nhân với Công Tôn tiên sinh đối với tình trạng thân thể hiện tại của Triển Chiêu thật sự là quá mực tưởng tượng, Giang Trữ bà bà thời thời khắc khắc bưng mặt nói dù sao cũng phải làm hôn sự cho Bạch Triển trước đã, mấy vị Đương gia Hãm Không đảo càng thêm căng thẳng tới mức tẩu hỏa nhập ma, bởi vì quan hệ với Bạch Ngọc Đường, nên gia nhân ai cũng trành chặc Triển Chiêu, chỉ cần động cái đầu thôi lập tức sẽ có người tới đây hét toáng “Triển gia có gì phân phó giao cho tiểu nhân là được.”, mà tên Tứ công tử hết sức rảnh rỗi kia lúc nào cũng đi theo Triển Chiêu ngó trước ngó sau, tuy không căng thẳng như mấy người khác, nhưng cũng không hề ngại ngùng nhìn về cái bụng đầy đặn của y mà tò mò nghiên cứu…

Nhịn hai hôm, chính là giới hạn cao nhất của Triển Chiêu.

Huống chi mới vài giây trước Giang Trữ bà bà cư nhiên cùng y nói muốn đem “hôn sự” của y với Bạch Ngọc Đường tới báo cho người thân ở Thường Châu…

Tâm tình của Triển Chiêu giờ khắc này, Bạch Ngọc Đường hiểu, nghĩ đi nghĩ lại thấy chỉ cần có mình ở bên trông kỹ mèo này hẳn sẽ không xảy ra đại sự gì, ra ngoài Hãm Không đảo đi dạo một chút cũng tốt… dù Ngũ gia cũng không từ chối sự thật hắn sợ có mẹ ở chỗ này.

Chẳng qua là…

Nhớ tới vài chuyện, Bạch Ngọc Đường có hơi không chắc chắn hỏi, “Miêu nhi, ngươi thật sự muốn… ra ngoài một chút?”

Mèo này thời gian gần đây đều ở trong Hãm Không đảo, chưa từng rời khỏi phạm vi mình quản chế, chắc chằn sẽ không biết cả thiên hạ chỉ vì chuyện của mèo này mà đã… phi thường náo nhiệt rồi.

Nhớ tới chuyện hai hôm trước mèo này xù lông, Ngũ gia rùng mình một cái —

Nếu mèo này nghe được lời đồn ở ngoài, không chừng có thể lấy mạng Ngũ gia gϊếŧ người diệt khẩu, hủy thi diệt tích!

“Ta nói, Miêu nhi, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

— Nói muốn ra ngoài cũng là mèo ngươi, nói không ra cũng là mèo ngươi, Gia đều theo ý ngươi rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?

Hôm qua Triển Chiêu mới nói Bạch Ngọc Đường rằng muốn hai người ra ngoài một chút, Ngũ gia nghĩ, chọn ngày không bằng đi ngay hôm nay, sớm tách khỏi bà già nhà mình lòng mình cũng sớm thư thản, vì vậy sáng sớm đã bắt đầu dọn dẹp đâu ra đó, đang tính kéo mèo đi, mèo lại do dự. Ngũ gia chuyển niệm nghĩ, mèo này dù sao bây giờ… cũng đang mang thai… quả là cũng không hợp ra ngoài chạy loạn, mới bỏ đi ý niệm du tẩu, thì mèo này lại trở mặt nói muốn ra ngoài, nhớ tới đại tẩu từng bảo, “Người có thai tâm tình bất ổn lúc này lúc khác”, Ngũ gia không thèm chấp. Nhưng, Ngũ gia vừa bảo đi, không ngờ mèo kia lại bắt đầu do dự — Ngũ gia bây giờ đã bó tay với con mèo này rồi.

“Ngọc Đường…”

Thành thật mà nói, Ngũ gia đây là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng do dự không quyết còn có chút vô tội của con mèo luôn kiên định này đó.

Bạch Ngọc Đường không biết nên cười hay nên tức nữa.

“Ta… không lẽ cứ thế này… đi ra ngoài?”

Bạch Ngọc Đường nghe rồi ngẩn ra, theo bản năng nhìn lên cái bụng của Triển Chiêu.

Hơi thôi, nhưng nhìn một phát là có thể nhìn ra nó nhô lên rõ ràng.

Lúc còn chưa ý thức được bên trong có thứ gì, nhìn thôi cũng bình thường, chờ tới lúc biết thứ đang trưởng thành trong đó là thai nhi thì, nhìn qua… cứ sẽ cảm thấy có mấy phần quỷ dị.

Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng hiểu mèo mình không tự nhiên ở chỗ nào

“Đây… đúng là nhức đầu nhỉ…”

Bạch Ngọc Đường xoa cằm, nói như đúng rồi.

“Miêu nhi, không bằng ngươi đổi bộ y phục đi!”

====

Tâm tình của Ngũ gia bây giờ có cảm giác vi diệu đến phức tạp.

Liếc cái người thanh niên bưng lệ cố chấp cầm roi người lái xe, Bạch Ngọc Đường thở dài một hơi.

“Ngọc Đường, làm sao?”

Triển Chiêu quay mặt qua, vẻ mặt là vui vẻ thoải mái đã lâu không thấy.

Bạch Ngọc Đường không khỏi thở dài lớn hơn.

Mèo nhà gia đôi khi không chút tự giác.

Lại nói, hai người này một tiếng cũng không nói đã rời khỏi Hàm KHông đảo, đoạn đường này là chạy thẳng về phía Thường Châu – dù sao cũng phải tới giao phó một lời với người trong nhà Triển Chiêu nữa.

Mà trước khi hai người ra cửa, vì không để bụng Triển Chiêu trông quá nổi bật, Bạch Ngọc Đường đã tìm cho y mấy bộ áo choàng, cũng tiện đi đường người ta thấy một thân bạch y rộng thênh thang — Bạch gia gia cảm thấy mèo mình mặc Bạch y vào còn tiêu sái phong lưu không kém Bạch gia, nhìn còn thưởng tâm duyệt mục, xuất trần gấp mấy lần bộ áo lam áo đỏ của y nữa, lại thêm ra khỏi đảo, tâm tình Triển Chiêu tốt hẳn lên, thường xuyên treo nụ cười bên mép, nhìn vào càng đẹp mắt hơn – Bạch Ngọc Đường đắc ý một hồi liền nổi lên hư vinh, suốt con đường không cho phép Triển Chiêu mặc y phục màu nào khác ngoài màu trắng.

Con mèo này câu nhân tới giờ cũng không tự biết — Ngũ gia nhẫn… thật sự có chút khổ.

Nhớ rằng đại tẩu bưng mặt nói mèo này mấy hôm nay không được vận động… quá khích, để khỏi đả thương… thai nhi trong bụng, Ngũ gia gần đây cũng không cùng mèo luyện kiếm, hơn nữa mấy hôm trước đã lỡ đánh cược với mèo rồi… nhớ lại gia thật sự đã hơn một tháng chưa động vào mèo này.

Đỡ trán thở dài, Bạch Ngọc Đường giương mắt nhìn ánh mắt ưu tâm cùng nghi vấn của triển chiêu, “Miêu nhi, chờ ghé trấn kế nghĩ ngơi, gia cho người làm mấy bộ quần áo khác, không mặc trắng nữa!”

Kết quả, Bạch ngũ gia còn chưa kịp đổi lại một thân da cho mèo, mèo mình lại ngủ thiên hồn địa ám không biết ngày giờ, khổ Ngũ gia ngoài đối phó lũ thích khách tới tìm “Châu thai” còn phải trông chừng mèo đang ngủ thẳng cẳng cẩn thận để không cho y bị tổn thương.

Cứ vậy, chờ hai hôm sau mèo mình tỉnh lại, Bạch ngũ gia quả thực là chật vật không nói nên lời.

“Ngọc Đường, cực khổ ngươi.”

Triển Chiêu vẫn mặc thân bạch y Bạch Ngọc Đường chưa kịp thay cho y, mái tóc đen dài tản ra, gió từ trong rừng ào ào thổi lất phất, y cong mi mắt cười yếu ớt, cảnh trí kia rơi vào trong mắt Bạch Ngọc Đường như thể trích tiên.

Bạch Ngọc Đường vì thế cười một tiếng, bao nhiêu lạnh lẽo trong mi mắt hóa thành nắng ấm, xuân thủy, cộng thêm mấy phần ấm áp nhu tình, mắng, “Mèo thối, xem như biết Bạch gia gia ngươi cực khổ!”

Triển Chiêu cũng không thèm phản bác, chậm rãi rút trường kiếm trong tay, “Ngọc Đường cẩn thận.”

Sát khí nổ tung, chân khí như lưỡi dao sắc bén, thẳng hướng ép chặt sáu tên áo đen đang vây hai người vào giữa.