Chương 8

“Triển Chiêu, có phải… đệ mập lên không?”

Sau một hôm chẩn mạch cho Triển Chiêu, Lô phu nhân có hơi ngạc nhiên hỏi.

“Ấy… chắc vậy ạ…”

Triển Chiêu hết sức khổ não cúi đầu nhìn cái bụng hơi nhô lên không cách nào dùng quần áo che kín của mình.

— Mấy hôm rồi rõ ràng chỉ cần không có công việc, y đều cùng Bạch Ngọc Đường luyện kiếm tu hành, so với lúc còn nhậm chức chắc phải chăm chỉ gấp mấy lần, không tin nổi mình lại có một ngày bị béo bụng… tại sao một tháng nay, bụng mình… càng lúc càng mập lên trông thấy?

“Kỳ quái, rõ ràng mỗi ngày đệ ăn không bao nhiêu, có lúc còn không thèm ăn đi tập kiếm cùng lão Ngũ cả ngày… sao còn có thể mập?”

Triển Chiêu hết sức lúng túng cười, không biết trả lời làm sao luôn.

“Nói thật đại tẩu, đệ cảm thấy có phải trong bụng mèo này có bệnh gì không?”

Bạch Ngọc Đường không nhịn được nói leo, “Tuy bảo mèo này béo, nhưng chỉ mập ngang hông, tay chân gì đó chẳng mập lên miếng thịt nào, cảm giác còn gầy hơn hồi trước nữa ý… đây không phải quá bất thường sao?”

Nghe Bạch Ngọc Đường nói thế, Lô phu nhân cũng bắt đầu cảm thấy không bình thường.

Nhìn kỹ một chút, hông Triển Chiêu đúng là mượt mà hơn trước rất nhiều, mà lại đúng như lời Bạch Ngọc Đường nói, thân thể gầy gò càng thêm gầy gò hơn – tuy rằng sắc mặt còn tốt.

“Quả là không thường…” Lô phu nhân trầm ngâm, “Dù sao trong người Triển Chiêu vẫn còn thứ ‘Châu Thai’ kia, không rõ nó sẽ có ảnh hưởng gì tới thân thể Triển Chiêu… nữa…” Ánh mắt nhìn chăm chăm bụng Triển Chiêu, không biết tại sao, cô chợt có cảm giác quái dị, “Triển Chiêu, em cởϊ áσ ra chút, cho chị xem nào.”

— Trong bụng Triển Chiêu có đồ.

Đây là kết quả Lô phu nhân chẩn đoán được.

Lại khiến một đám người quan tâm ở bên cạnh được dịp hết hồn.

“Đại tẩu, trong bụng mèo rốt cuộc có cái gì?”

“Chị cũng không rõ, nhưng chị đúng là sờ được có khối gì cứng cứng nho nhỏ ở trong… hình như cũng không quá cứng.” Lô phu nhân cau chặt mày, “Chị cũng không xác định có phải thứ ấy khiến thân thể Triển Chiêu hóa ra bộ dáng này không nữa.”

“Đại tẩu, có thể trong đó chính là ‘Châu thai’ mà các người hay nói đi?” Tương tứ gia hỏi.

“Không thể nào.” Lô phu nhân lập tức bác bỏ giả thiết này, “Lúc đầu lão Ngũ đã nói, vị Kỳ phu nhân nọ bảo, ‘Châu Thai’ là kỳ cổ nhập thân liền hóa máu, vào trong cơ thể người thì nào có bảo tồn được hình thái…”

“Vậy rốt cuộc là cái gì?”

Tứ thử vốn không đồng ý quan hệ của hai người Bạch Triển sau khi nghe Lô phu nhân dùng hai câu đồng ý tình yêu của cả hai, thì liền xem Triển Chiêu như huynh đệ mình, bây giờ Triển Chiêu có thể xảy ra bệnh tật gì, họ ngược lại còn khẩn trương hơn chính chủ Bạch Ngọc Đường nhiều lắm.

“Nếu chị biết còn phải ngồi đây phiền não sao?”

Lô phu nhân khi bỉ bốn người.

“Đại tẩu vậy tiếp theo làm gì nha?”

Bạch Ngọc Đường hiếm khi được lãnh tĩnh một lần khi Triển Chiêu có chuyện.

“Chị tính trước quan sát một khoảng thời gian đã, ngoài ra còn một chuyện — Ngũ đệ, cậu có thể đi mời vị Kỳ phu nhân kia tới Hãm Không Đảo một chuyến không? Dù sao cái ‘Châu Thai’ kia chỉ có cô ta mới biết — chị nghĩ cô ta sẽ có đầu mối.”

Những lời này của Lô phu nhân dĩ nhiên là cân nhắc tình trạng thân thể hiện tại của Triển Chiêu, nhưng rơi vào trong tai Bạch Ngọc Đường thì không có đơn giản như vậy — Mặc dù chỉ mới gặp Kỳ phu nhân kia mấy canh giờ ngắn ngủi, Bạch Ngọc Đường vẫn có thể nhìn ra Kỳ phu nhân kia tuy đã gả cho người ta nhưng với Triển Chiêu vẫn là tình cũ khó quên — chỉ cần nghĩ tới đây, trong lòng làm sao cũng không thoải mái được.

“Ngọc Đường?”

Thấy Bạch Ngọc Đường ngẩn người, Triển Chiêu không khỏi khẽ gọi một tiếng, các anh chị đều ở đây, chỉ có một mình ngươi ngẩn ra…

“Không có gì.” Bạch Ngọc Đường tự nhiên tiếp lời, “Đại tẩu an tâm, bây giờ ta sẽ cho người tới mời vị Kỳ phu nhân kia.”

— Có hay không tình cũ khó quên với mèo này cũng kệ, dù sao mèo này bây giờ đã là của Bạch gia gia rồi, tới mấy cô Kỳ phu nhân thì có sao? Không lẽ Mèo nhà gia gia còn không tin được?

Trong lòng thầm nói vậy, chút khó chịu của Bạch ngũ gia chớp mắt lại thoải mái lên — bất kể nói sao, bây giờ thân thể mèo này vẫn quan trọng nhất!

Mấy hôm nay Bạch ngũ gia luôn cảm thấy hình như mình quên cái gì đó rất quan trọng, mà cái chuyện hắn quên khiến hắn có cảm giác… đại nạn trước mắt rồi.

— Chắc cũng không tới mức nghiêm trọng chứ nhỉ? Nếu không cũng không dễ dàng gì quên mất…

Lúc Bạch ngũ gia đang tự an ủi mình, gia nhân lại thông báo nói, “Lão phu nhân tới, muốn gặp Ngũ gia.”

Bạch Ngọc Đường phản ứng một hồi lâu mới để ý “Lão phu nhân” nó nói là ai…

“Con trai cưng, con đi đâu đấy?”

Bạch Ngọc Đường chưa kịp chạy chớp mắt đã bị một tiếng gọi quen thuộc gọi lại.

“Hi hi… mẹ…”

Bạch ngũ gia lập tức quay đầu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cười trừ, “Không phải con nghe thấy mẹ tới đang muốn ra đón mẹ đại giá sao…”

Triển Chiêu ở bên trừng mắt, mở mắt nói mò…

Trước mặt hai người, chính là vị Giang Trữ bà bà đã lâu không gặp, đàng sau bà còn có bốn vị Đại đương gia Hãm Không đảo và Lô phu nhân.

Nhìn Giang Trữ bà bà đang quan sát y như có điều muốn nói, ôm quyền vái chào, “Bà bà, đã lâu không gặp.”

Sắc mặt Giang Trữ bà bà chớp mắt có chút vi diệu.

“Cái đó…” Hàn nhị gia đi theo Giang Trữ bà bà nhích gần tới hai người Triển Bạch, nhỏ giọng nói, “Lão ngủ, con mèo nhỏ, thật ra… chuyện của hai đứa cứ vậy kéo dài cũng không ổn, cho nên mấy người làm anh bọn ta hợp kế lại liền… thuận tiện kể cho mẹ nuôi biết…”

Sau đó mấy ngày gần đây, Hãm Không đảo không ngừng xuất hiện cảnh binh hoang mã loạn.

Giang Trữ bà bà cũng không dùng kế ngày ngày tới khuyên hai người y như bốn vị đại đương gia hôm trước, mà quan sát hai người từ trên xuống dưới một lần, sau đó đứng trước mặt Triển Chiêu, chòng chọc nhìn y thật lâu, chợt hỏi, “Mấy tháng?”

Triển Chiêu không khỏi giật mình, thành thật trả lời, “Triển mỗ cùng Ngọc Đường lưỡng tình tương duyện tới này đã gần bốn tháng rồi ạ.”

Khí độ quả thật là “Quân tử rộng lượng.”

Giang Trữ bà bà đối với sự bình thản trả lời của Triển Chiêu hài lòng gật đầu, chợt phát hiện ra hình như có chỗ nào sai, lại chăm chú nhìn Triển Chiêu, “Bà hỏi con hài tử mấy tháng rồi!”

Mọi người chấm.

“Bà…”

“Mẹ!” Bạch Ngọc Đường cũng hiểu, mẹ mình nhất định đã nghe thấy lời đồn đại trên giang hồ… dù sao người mang kỳ cổ ‘Châu thai’ này không biết là họa hay là phúc, cho nên kể từ lúc Triển Chiêu gặp chuyện không may trong hoàng cung truyền ra, họ không có giải thích với giang hồ cái gì, cho nên… Giang Trữ bà bà đã hiểu lầm triệt để.

Hơn nữa gần đây Triển Chiêu còn mập bụng… nghi ngờ càng có thêm căn cứ.

Mấy người biết rõ chuyện không khỏi nhìn lén cái bụng nhô lên của Triển Chiêu, nghĩ thầm, vụ này mà thật là ngon rồi…

Mà Triển Chiêu là người trong cuộc vừa giận vừa buồn cười, khuôn mặt bưng lệ đỏ ửng, muốn giải thích, nhưng thấy thần sắc nghiêm túc của Giang Trữ bà bà lại không cách nào phủ định, ngược lại trong lòng có chút hoang mang…

“Mẹ, mẹ nghe con nói đã nào…”

“Giải thích cái gì nữa?”

Giang Trữ bà bà quay người chỉa mủi nhọn ngay vào Bạch Ngọc Đường, “Thằng nhãi con mày! Cũng may các anh còn biết chuyện lớn phải tới thông báo cho mẹ, còn không thì sao? Có phải mày tính để Triển Chiêu sanh con ra rồi cũng không nói cho tao biết?” Nhéo tai Bạch Ngọc Đường tiếp tục mắng, “Còn tưởng mấy năm gần đây mày chạy ra đường làm trò gì, không ngờ lại làm ra chuyện như vậy –Thai Triển Chiêu đang mang cũng phải hai ba tháng rồi đi? Mày còn không chịu cho người ta một danh phận chính thức, mày…”

“Mẹ! Ôi… mẹ thả tay ra đã, lỗ tai sắp rớt rồi…”

Nhìn lão Ngũ phu dương bạt hổ nhà mình bị dạy dỗ tới mức không còn sức đánh trả thật đúng là…

Hàn Chương còn chưa tìm được từ hình dung loại cảm giác phức tạp đấy, dưới chân đã bị người ta chọt một cái, giận dữ trừng qua, thấy lão Tứ nhìn mình nháy mắt, theo ánh mắt nhìn lại…

“Tiền bối!”

Giọng nói trầm ấm của Triển Chiêu nhất thời cắt đứt trận cãi vã giữa Giang Trữ bà bà với Bạch Ngọc Đường, nhất thời toàn bộ ánh mắt cũng dời lên người y.

Triển Chiêu xem ra là thực giận, mặt đỏ, hồng hồng, đẹp mắt không nói ra lời nhưng cũng áp lực khó tả. Y cắn môi hít thở sâu vào cái, mới có thể nói từng chữ với Giang Trữ bà bà, “Triển mỗ là nam.”

Giang Trữ bà bà còn chưa kịp thưởng thức ý nghĩa lời nói Triển Chiêu lại có gia nhân chạy vào báo lại, “Ở ngoài có vị tự xưng Kỳ Phu nhân tới.”

Kỳ phu nhân theo cha minh Lạc Trong tới đây, theo sau còn có nam tử người Miêu chủ trương đem Triển Chiêu đi mất hồi ở Ôn Châu, Hác Vọng

“Chiêu công tử, đã lâu không gặp?”

Lúc Kỳ phu nhân nói lời này, ánh mắt quan sát Triển Chiêu rõ ràng tỏ vẻ lo lắng cho tình trạng thân thể của Triển Chiêu.

Triển Chiêu thoạt nhìn trông có vẻ nhợt nhạt, nhưng cũng đã đỡ hơn lần trước gặp mặt rất nhiều.

Ánh mắt chợt chuyển tới phần bụng hơi nhô lên của Triển Chiêu, Kỳ phu nhân không thể che giấu được kinh ngạc.

Ánh mắt vô thức rơi lên người Bạch Ngọc Đường đang đứng cạnh Triển Chiêu, thần sắc Kỳ phu nhân khẽ ngưng, giống như hiểu được gì đó, trước tiên là không tin đổi sau là bi thương rồi lại hiểu rõ.

Bạch Ngọc Đường bị cô nhìn tới mức khó hiểu, không khỏi nhíu mày.

—- Nói thật, Ngũ gia vẫn không cách nào thích cô ta.

“Không biết tiểu nữ có thể cùng Chiêu công tử đơn độc nói chuyện một hồi?”

Lúc Kỳ phu nhân mở lời, chính là hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường ngây ra thật lâu, tâm tình ngược lại tốt hơn nhiều, nghĩ thầm, “Người này đúng là biết điều,” Ngạo nghễ cười, “Muốn cùng mèo nhà gia nói chuyện, gia dĩ nhiên cũng phải…”

“Ngọc Đường đừng phá.”

Triển Chiêu ngưng mi liếc Bạch Ngọc Đường một cái, xem ra vẫn còn để ý lời nói vừa nãy của Giang Trữ bà bà.

“Nếu Kỳ phu nhân đã muốn đơn độc trò chuyện với Triển mỗ, phiền chư vị tránh ra một lát… hay là Triển mỗ với phu nhân đổi chỗ nói chuyện đi?”

Triển Chiêu đã nói tới mức này, Bạch Ngọc Đường cho dù có giận tới đâu cũng không thể làm gì y? Thấy thần sắc Triển Chiêu kiên quyết, Bạch Ngọc Đường chỉ biết đè lại một bụng giận dữ phất áo đi ra, mấy người kia ôm nghi ngờ lại có hứng thú hóng chuyện thấy Bạch Ngọc Đường ra ngoài, cũng xoa mũi một cái rồi đi theo.

Cho nên, rốt cuộc Kỳ phu nhân với Triển Chiêu nói chuyện gì, ‘Châu thai’ rốt cuộc còn có công dụng gì không cho người ta biết, chẳng ai nghe ngóng được, về phần Kỳ phu nhân nói cái gì, cứ nhìn sắc mặt Triển Chiêu trước kia nghe lời Giang Trữ bà bà đã không quá tốt mà sau khi hai người tách riêng trò chuyện càng là hóa thành màu đen thì cũng có thể hiểu được đại khái rồi.

Bạch ngũ gia phát hiện, mình đã rất lâu rồi không có nổi giận như lúc này.

“Rốt cuộc cô nói gì với Miêu nhi?”

Mèo mình mới cùng nữ nhân này nói chuyện riêng xong qua hôm sau chợt không biết phát bệnh gì mà nhốt mình ở trong Tuyết Ảnh Cư một ngày một đêm không muốn gặp người — Bạch Ngũ gia trừ thẩm vấn thủ phạm ra không biết phải làm gì nữa cả.

Kỳ phu nhân quay lại nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, lại nhìn ánh trăng chiếu sáng nửa sân vườn, thâm sâu thở dài, “Bạch ngũ gia thật là may mắn…”

Ông nói gà bà nói vịt, Bạch Ngọc Đường không khỏi bực mình —-

“Tiểu nữ chẳng qua chỉ đem chuyện mình từng giấu diếm ra nói cho Chiêu công tử, Bạch ngũ gia không cần phải lo lắng thế.”

Kỳ phu nhân lãnh đạm nói, “Bạch Ngũ gia an tâm, tiểu nữ đã gả rồi tuyệt đối sẽ không có mong muốn xa vời gì với Chiêu công tử… chẳng qua là có chút chuyện phải cho một mình Chiêu công tử tự cân nhắc mà thôi… Chiêu công tử là người thế nào, Bạch ngũ gia có lẽ hiểu rõ hơn bất kỳ ai, cần gì phải lo lắng như vậy?”

Bạch Ngọc Đường há to mồm, chưa kịp nói gì, đã nghe ngoài cửa ồn ào —

“Ngũ gia, chuyện lớn rồi! Có thích khách tới Tuyết Ảnh cư, Triển gia bị thương!”

Thương Triển Chiêu cũng không nghiêm trọng, chỉ bị chém trầy một góc trán, bởi vì chảy máu nhiều, nên Lô đại tẩu chẩn bệnh cho y lộ vẻ hết sức khẩn trương, nghĩ lại bình thường Bạch Ngọc Đường coi trọng Triển Chiêu thế nào, gia nô đi thông báo mới có phần hoảng hốt như vậy.

Sau đó, gia nô kia dĩ nhiên không thiếu một trận dạy dỗ của Bạch ngũ gia.

“Rốt cuộc kẻ nào to gan như thế, ngay cả Tuyết Ảnh Cư của Bạch gia gia cũng dám xông?”

Hỏa khí của Bạch Ngọc Đường đã lên tới mức độ sắp bộc phát rồi, tùy thời có thể nổi điên.

Mà thân là người trong cuộc Triển Chiêu chỉ nhíu mày, không biết đang nghĩ gì.

“Chiêu công tử?”

Kỳ phu nhân rất lo lắng khẽ gọi một tiếng.

Triển Chiêu chỉ đáp đại một tiếng, không nói gì.

“Triển Chiêu, có phải có chỗ nào khó chịu hay không?”

Lô phu nhân trong lòng quýnh lên, vội vàng đẩy hết người đang vây xung quanh Triển Chiêu ra, chế trụ mạch của y, tỉ mỉ chận – ngoài chuyện mạch hỉ kia đập càng lúc càng mạnh ra, thì không có gì bất ổn.

Triển Chiêu giống như không cảm giác được gì, giữ nguyên tư thế cau mày cúi đầu, hé môi, trầm ngâm gì đó.

“Xong rồi… đại tẩu, con mèo nhỏ không phải bị đám thích khách dọa sợ phát điên rồi đi?”

Tam gia tính tình thẳng thắn lời vừa ra khỏi miệng liền ăn mấy ánh mắt khinh bỉ, vì thế tự biết điều xoa lỗ mũi, lẩm bẩm, “Ai bảo bộ dáng cậu ta y như mấy người điên chứ…” Lùi ra sau.

“Tam ca, ta bây giờ còn rất tỉnh.”

Triển Chiêu đen mặt trả lời một câu.

Bạch Ngọc Đường nóng nảy, “Miêu nhi, vừa rồi ngươi thế nào? Có phải có chỗ nào bất ổn không? Nội thương không?”

Triển Chiêu giương mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, thần sắc rất cổ quái — vừa như oán giận, vừa như dỗi, hoặc là giận dữ bất bình — dù sao Bạch Ngọc Đường cũng không có bản lĩnh có thể hoàn toàn hiểu rõ ý tứ của mèo này.

“Mèo, ngươi có gì cứ nói thẳng, đừng để Bạch gia gia đoán nữa!”

Bạch Ngọc Đường gấp muốn giơ chân.

Triển Chiêu nghe vậy, chợt cắn răng nghiến lợi, “Bạch Ngọc Đường!”

Một câu rống, hại toàn bộ mọi người giật mình —Trừ con chuột trắng cả ngày bám lấy mèo kia ra, có ai từng trông thấy một Triển Chiêu ôn văn nho nhã, hiền lành trông hung hăng như vậy?

“Triển tiểu miêu cậu ăn lộn thuốc à?”

—- Dám dùng nội lực hống người!

Hàn nhị gia xoa xoa lỗ tai còn đang ong ong, trợn trắng mắt.

“Nhị ca, ta rất bình thường!”

Triển Chiêu nhấn mạnh, chẳng qua vẫn cắn răng nghiến lợi nhìn Bạch Ngọc Đường.

Hẳn là… có hơi nhiều… oan uổng?

Bạch Ngọc Đường cảm giác mình chắc sắp ngất rồi!

“Đám thích khách kia muốn… ‘Châu thai’.”

Triển Chiêu chợt đổi đề tài, làm mọi người phản ứng không kịp.

“Cái gì?”

Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, “Làm sao bọn chúng biết ngươi…”

Ánh mắt trong suốt của Triển Chiêu nhìn thẳng, Bạch Ngọc Đường lập tức hiểu, hai mắt chứa đầy lửa nóng trừng về phía Kỳ phu nhân.

Lúc này, thần sắc của Kỳ phu nhân rất phức tạp. Nhìn Triển Chiêu, trong đôi mắt như nước kia, có quá nhiều quá nhiều không thôi, quá nhiều quá nhiều áy náy, quá nhiều khổ sở.

“Xin lỗi Chiêu công tử…” Kỳ phu nhân nói, “Mặc dù người đối với tôi ân trọng như núi, tôi cũng nguyện vì người sinh tử đồng mệnh, nhưng… tôi không thể không vì phu quân báo thù… cũng xem như vì chính tôi.”

“Cho nên ngươi mới lặng lẽ thông báo cho cả thiên hạ biết, Triển Chiêu đang mang Châu Thai, khiến người biết nó — cũng chính là người vì nó hại chết phu quân ngươi tới đoạt lại — vậy là ngươi mới dễ dàng tìm thấy cừu nhân của mình!”

Bạch Ngọc Đường vừa nói xong, nắm đấm siết chặt, muốn gϊếŧ ả đàn bà trước mắt – nếu như không phải Triển Chiêu bắt lại cổ tay của hắn.

“Cho dù tôi không làm, cũng sẽ có người tìm tới cửa gây chuyện với Chiêu công tử… Bạch ngũ gia chẳng lẽ đã quên, lúc đầu có kẻ muốn đưa Chiêu công tử vào đường chết mới có thể khiến Chiêu công tử gặp được Châu thai mà sống lại sao? Mà nay Chiêu công tử không chết, chẳng lẽ Bạch Ngũ gia muốn để mặc người hại Chiêu công tử ung dung? Người nọ nếu đã tìm tới cửa, chuyện Chiêu công tử mang Châu thai sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, tôi chẳng qua là khiến chuyện sáng tỏ sớm hơn chút… Bạch ngũ gia trong lòng cũng có người mình quan tâm hơn cả mạng sống, cũng biết cái gì gọi là ‘Si’.”

Kỳ phu nhân nói xong liền rơi lệ.

Hai mắt sương mù nhìn dung nhan xinh đẹp không rõ tâm tình của Triển Chiêu, Kỳ phu nhân nhẹ cười, tha thiết, “Nếu sớm biết lời đồn đãi là thật… ta tình nguyện quên đi mối hận này, cũng không muốn làm hại Chiêu công tử.”

Bạch Ngọc Đường đuổi đi tất cả mọi người xong, Tuyết Ảnh Cư chỉ còn lại một mình hắn với con mèo mặt vô biểu tình không biết đang nghĩ gì.

“Miêu nhi?”

Bạch Ngọc Đường cẩn thận gọi một tiếng, nghĩ tới mèo này sau khi nói xong thích khách là kẻ muốn “Châu thai” rồi không nói gì nữa, cả lúc Kỳ phu nhân bị đoàn người trách mắng khóc lóc xin y tha thứ, y vẫn giữ nguyên bộ dáng suy nghĩ sâu xa không nói lời nào… Bạch ngũ gia chợt cảm thấy có hơi sợ con mèo như vậy.

“Miêu nhi, hôm nay ngươi rốt cuộc ra sao?”

Gọi một tiếng thật lâu cũng không nghe y phản ứng, Bạch Ngọc Đường chỉ đành cẩn thận gọi thêm một tiếng.

Từ hồi nãy khi mèo này dụng nội lực rống lên tên Bạch ngũ gia, Ngũ gia hiểu rõ nguyên nhân mèo mình kỳ quái như thế chắc chắn không thoát khỏi quan hệ với Ngũ gia.

— Cho nên Ngũ gia càng sợ — ai cũng bảo mèo mình là quân tử, tính tình tốt như thánh nhân, chỉ có một mình Ngũ gia biết rõ khi mèo thật sự nổi cơn thì đáng sợ mức nào.

Triển Chiêu nghe vậy chợt ngẩng đầu, vẻ mặt cổ quái nheo hai đôi mắt… có mùi nguy hiểm.

“… Miêu nhi?”

“Cái… thai kia…”

Triển Chiêu nói mấy chữ, cắn răng, không nói tiếp.

Bạch ngũ gia cũng lúng túng.

“Thế nào? Cái mạch kia lại có gì không đúng sao? Con mèo thối ngươi ban nãy có đại tẩu sao không nói? Ta bây giờ sẽ đi ngay tìm đại tẩu….”

Triển Chiêu dùng sức kéo tay Bạch Ngọc Đường lại.

“Bạch Ngọc Đường ngươi trước hết nghe ta nói đã!”

Theo bản năng, Triển Chiêu lại lần nữa dùng nội lực hét, Bạch Ngọc Đường lập tức váng đầu, ông ông không ngừng.

“Mèo thối, ngươi lại nổi điên cái gì nữa?”

— Bạch ngũ gia khi nào bị chọc tức tới vậy?

Vốn đã bị mèo này chọc cho phiền lòng, bây giờ còn còn bị hống thêm hai lần hết sức vô lý, cho dù Bạch Ngọc Đường bảo vệ Triển Chiêu kỹ tới đâu cuối cùng cũng phải nổi giận —

Chẳng qua, Bạch Ngũ gia tức giận nhất thời hét lên một câu như vậy xong, liền hối hận.

Bởi vì, thần sắc Triển Chiêu đã tối tới mức có thể hạ mưa.

“Kỳ phu nhân trước có nói với ta chuyện liên quan tới ‘Châu thai’.”

Triển Chiêu không nổi giận ngay, ngược lại giọng bĩnh tĩnh đến bất thường.

“Cô ấy hỏi… ta có cùng người… có cùng ngươi… giao hợp… hay không…”

Bạch ngũ gia nghe xong tâm trạng hết sức vi diệu: “Con ả đó..” Trừng mắt, “Cái ‘Châu thai’ kia thì liên quan gì tới chuyện ta với người có… cái gì đó hay không?”

Bạch ngũ gia bình thường đối mặt với mèo mình lúc nào cũng mặt dày, nhưng không thể nào tưởng tượng nổi một người phụ nữ, làm sao có thể nói mấy lời đó với một nam tử nhỉ?

Triển Chiêu há mồm, nói lảng đi, “Cô ấy khuyên chuyện của ta sớm muộn gì cũng phải cho ngươi biết, không bằng sớm nói cho ngươi nghe, bây giờ… Triển mỗ không muốn nói.”

Bạch ngũ gia hết sức tò mò nghe thấy lời sau của Triển Chiêu có mùi giận dỗi, không khỏi thắt tim.

“Mèo thối! Ngươi rốt cuộc lại giấu Bạch gia gia chuyện gì?”

Bạch Ngọc Đường quýnh lên, không cố kỵ gì nữa, bắt lại vạt áo Triển Chiêu, mặt tiến sát tới, trong mắt toàn là uy hϊếp, thật như muốn nói, “Dám lừa gạt Bạch gia gia thử xem!”

Triển Chiêu lạnh lùng đập rơi móng chuột, thần sắc cũng lạnh lùng, vui vẻ càng là lạnh tới cực độ, “Nếu Triển mỗ không muốn nói, Bạch ngũ gia ngươi có thể làm gì Triển mỗ đây?”

Đích thị Bạch ngũ gia đã thấy được một con mèo hoàn toàn xù lông rồi.