Chương 4

Sau khi từ biệt Đại hoàng tử, ta đang định dẫn Hành Vu hồi phủ thì đột nhiên gần đó vang lên tiếng cười khàn. Một giọng nam trầm mang theo ý cười truyền đến, giọng nói lười biếng nhưng lại có chút lạnh lùng: “Ngươi thật đặc biệt, hắn có biết rằng ngươi là người hai mặt không?”

Ta sững sờ nhìn về phía phát ra âm thanh, không biết từ lúc nào có một nam nhân mặc đồ đen đứng cách ta không xa, đằng sau còn có một nam nhân khác với khuôn mặt trắng bệch, râu tóc bạc phơ.

Ta nhíu mày khó chịu nói: “Tình cảm của ta có nhật nguyệt chứng giám, ngươi là ai mà phải nói những lời này để khơi mào hiềm khích?”

Người đàn ông vẫn mỉm cười, trong mắt có những cảm xúc mà ta không thể hiểu được, tựa như là tán thưởng và hài lòng: “Ngươi rất có thủ đoạn, cũng rất giỏi về ngụy trang, nhưng ngươi không lừa được ta.”

Ta quen với ánh mắt này, đó là ánh mắt khi nhìn thấy được một quân cờ có thể lợi dụng được.

Ta phất tay để Hành Vu lui lại, sau đó cúi đầu hành lễ với người đàn ông, cung kính thỉnh cầu: “Thần nữ không biết thánh thượng có ý gì, nhưng thần nữ rất yêu quý đại điện hạ, điều này chẳng có gì đáng trách. Xin bệ hạ hãy thành toàn cho thần nữ.”

Trên mặt người đàn ông vẫn giữ nụ cười, nhưng giọng điệu lại khá kinh ngạc: “Làm sao ngươi biết ta là thiên tử?”

Ta suy nghĩ một lát, cung kính trả lời: “Năm ngoái tại yến tiệc trong cung, thần nữ may mắn được đến cùng gia phụ, trong lúc đó đã nhìn thấy thánh thượng. Lúc nãy cẩn thận nhớ lại mới nhận ra.”

“Ồ?” Trong giọng nói của Hoàng đế mang theo ý cười không rõ nguyên nhân: “Ta nhớ lúc đó Thừa tướng mang theo là trưởng nữ của phủ Thừa tướng, làm sao mà ngươi có thể trông thấy ta?”

Quả nhiên, ta hít một hơi thật sâu, đè nén cảm giác bất an và hoảng sợ đang cuồn cuộn dưới đáy lòng, đồng thời có hơi bất mãn, nản lòng nói: “Thánh thượng muốn ta làm gì? Ngài đã biết ta là ai, làm chuyện gì thì có thể nói thẳng, không cần trêu đùa thần nữ như vậy.”

Thánh thượng khép chiếc quạt xếp trong tay lại, vỗ tay cười lớn: “Liễu Huỳnh, ngươi quả thật là một người tuyệt vời.”

“Đã như vậy, ta sẽ nói thẳng với ngươi.” Hoàng đế chỉ mới qua nhi lập năm năm, không giận nhưng vẫn uy nghiêm, mặc dù trên người mang theo vẻ mệt mỏi nhưng loại khí tức coi thường cả thiên hạ như vậy càng làm ông ta trở nên bén nhọn. Ông ta cầm quạt chỉ vào ta, sắc bén nói: “Ngoại thích tham gia chính sự, loạn trong giặc ngoài, ta yêu cầu sự giúp đỡ, giúp ta trừ khử Thái hậu, quét sạch triều đình.”

“... Được thánh thượng để mắt, Liễu Huỳnh tất sẽ tận tâm tận lực đến chết mới thôi.” Ta không còn cách nào khác ngoài bày tỏ lòng trung thành của mình.