Chương 5

Tiến cung chơi trò cung đấu với Thái hậu và Hoàng hậu chính là cấp độ cung đấu cao nhất, làm vậy có thể sẽ chết, nhưng nếu không làm công việc này thì ta sẽ chết không dấu tích.

Bây giờ Thái hậu nắm quyền, nâng đỡ Hoàng hậu thống lĩnh lục cung. Người duy nhất trong hậu cung có thể cạnh tranh với Hoàng hậu là Quý phi thì lại có tiếng giả ngu giả ngơ. Vì vậy mà thánh thượng mới sốt ruột muốn nâng đỡ một vị cung phi mới để đối kháng với Hoàng hậu và Thái hậu, mà trưởng nữ nhà thừa tướng được thiên gia ân sủng là ứng cử viên thích hợp nhất.

Đáng lẽ ta phải nghĩ đến chuyện này từ lâu, nhưng thật sự không ngờ thánh thượng lại vô liêm sỉ đến thế khi để một cô gái vừa mới đến tuổi cập kê không lâu tiến cung, mà càng không ngờ hơn chính là thánh thượng lại đi đoạt nữ nhân của nhi tử nhà mình.

Nhưng có lẽ chính vì ta đã thành công trong việc chiếm được trái tim của Đại hoàng tử nên thánh thượng mới kiên quyết chọn ta như vậy.

Ông ta không những muốn dùng ta để hạ bệ Thái hậu và Hoàng hậu, mà còn muốn tấn công vào trái tim của Đại hoàng tử, đánh bại hoàn toàn cả gia tộc Thái hậu.

Tâm trí bậc đế vương thật sự khó dò, ta đã trở thành một con tốt xuất sắc trong ván cờ của ông ta, là một con dao sắc bén trong tay ông ta.

Nhưng dù sao ta cũng muốn thấy nó diễn ra.

Thánh thượng hài lòng quay người rời đi, sau khi đi được vài bước đột nhiên quay lại hỏi ta: “Nhân tiện, làm sao ngươi nhận ra ta?”

Ta cười đáp lại, nhẹ nhàng nói: “Người dám nói nhảm về ta và Đại hoàng tử cũng không nhiều lắm, huống chi thánh thượng có khí chất cao quý, đám người hầu phía sau cũng bất phàm, cho nên thần nữ đã lớn mật suy đoán một phen.”

Thánh thượng thâm thuý ồ một tiếng, sau đó cười nói với ta: “Trẫm tên Nguyên Cảnh, cho phép ngươi gọi riêng tên ta.”

Ta nhướng mày, vị ngọt ngào này chi bằng đừng cho còn hơn.

Ta dẫn theo Hành Vu đi đến Phố Bắc, đây là con phố buôn bán thịnh vượng nhất ở kinh thành, và là nơi tọa lạc những cửa hàng kiếm tiền nhiều nhất của ta.

Ta bước vào Cẩm Tú lâu - tiệm vải lớn nhất Đại Càn, chưởng quầy thấy vậy liền vội vàng đón ta lên phòng riêng trên tầng hai.

Sau khi đóng cửa lại, quản sự trẻ tuổi cung kính quỳ xuống nói: “Chủ tử có gì sai bảo?”

Ta lấy trong tay tấm thẻ bài thánh thượng đưa ra, đau đầu đặt nó lên bàn, bất lực nói: “Phân phó xuống dưới, đừng ném tiền cho Đại hoàng tử nữa, ta phải vào cung gả cho cha hắn.”

Quản sự khϊếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn ta với ánh mắt không thể tin nổi, kèm theo sự tôn sùng, chỉ có thể nói một câu “Chủ tử thật lợi hại.”

Ta không muốn nói nhiều nên dặn dò y cứ hàng tháng cầm thẻ bài đến hoàng cung rồi lấy một phần lợi nhuận mua tin tức chuyện gia đình của các nương nương trong cung. Xong xuôi ta vẫy tay tiêu sái rời đi.

Ý chỉ của thánh thượng nhanh chóng được truyền đến. Lúc tiếp chỉ thì ta vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để diễn ra dáng vẻ của một thiếu nữ si tình tuyệt vọng, nhưng phụ thân bảo ta phải ngoan ngoãn tiếp chỉ. Sau khi họ rời đi, ông cho ta một lý do để không khóc lóc hay gây rắc rối: “Người hôm nay đến đây tuyên chỉ là Tô công công, người đang phục vụ bên cạnh thánh thượng, điều này cho thấy thánh thượng quan tâm con đến mức nào. Hơn nữa bây giờ đương kim thánh thượng cũng mới ba mươi lăm, đang ở độ tuổi sung mãn của cuộc đời. Nếu con được sủng ái và sinh hạ long tử, phụ thân nhất định sẽ dùng toàn lực để nâng đỡ, tương lai sẽ thành tựu nghiệp lớn. Như vậy không tốt hơn so với đi theo Đại hoàng tử sao?”

Phụ thân ta rất tham vọng, dường như ông đã nhìn thấy cảnh mình sẽ trở thành ông ngoại của Hoàng đế, tha hồ hô mưa gọi gió Đại Càn.

Ta cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt lại rất rung động, cuối cùng ta nghiến răng nghiến lợi khẽ gật đầu.